Kết Hôn Nhanh Chóng


Cao Thanh Thu không dám đánh tiếng chào hỏi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, cô gái kia giống như là nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn lướt qua Cao Thanh Thu, ánh mắt rất là lạnh lùng.

Sau khi cô ta cúp điện thoại đi xuống lầu, cũng không thèm lên tiếng chào hỏi Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của cô ta, cũng đi theo xuống.

Trong phòng ăn có rất nhiều người, cô Bình chuẩn bị bữa sáng tươm tất lên trên bàn ăn, hướng về phía Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Thanh Thu còn chưa dậy sao?”
Bởi vì hôm nay Nhiếp Vân Đóa và Nhiếp Vân Tiêu tới, cho nên, Hoắc Chấn Đông và Hoa Ngọc Thành dậy rất sớm.

Cũng có thể vì Cao Thanh Thu thức dậy hơi trễ.

Hoa Ngọc Thành nói: ” Cô ấy thích ngủ nướng, cứ để cho cô ấy ngủ thêm một lát.


Ở trong câu nói của Hoa Ngọc Thành, thì ngủ nướng chính là một chuyện đương nhiên.

Không có cách nào, ai bảo anh sủng Cao Thanh Thu như vậy chứ?
Cô Bình cười một tiếng, “Vậy thì chờ lát nữa đi gọi con bé.



Bọn họ vừa nói chuyện, liền thấy Nhiếp Vân Đóa đi vào.

Cô Bình nhìn thấy con gái đã lâu không gặp của mình, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, “Vân Đóa.


Nhiếp Vân Đóa lãnh đạm thờ ơ nhìn thoáng qua mẹ mình, phảng phất chẳng qua chỉ là một người họ hàng xa, không có hôn chút nồng nhiệt nào của một đứa con gái gặp lại mẹ mình.

Cô ta ngồi xuống, cười ngọt ngào với Hoa Ngọc Thành, “Ngọc Thành.


Nhiếp Vân Đóa ghét nhất hai người, một là Hoắc Chấn Đông, hai là mẹ ruột của mình.

Lúc cô ta mới hơn hai tuổi thì cô Bình bắt đầu đến nhà họ Hoắc làm người giúp việc, cho nên cô ta rất ghét mẹ mình, bao nhiêu công việc không làm, lại đi làm người ở đợ cho người ta.

Về phần Hoắc Chấn Đông, ở trong mắt cô ta, Hoắc Chấn Đông chỉ là một cậu ấm bất tài vô dụng, cướp tình thương của mẹ mình.

Trước kia cô ta đã tới đây mấy lần, trong cái nhà này, người duy nhất để cho cô ta có chút hảo cảm, chính là Hoa Ngọc Thành.

Nhìn thấy con gái chào hỏi Ngọc Thành, không nhìn đến mình, cô Bình có chút chua xót.

Mặc dù đã sớm biết hai đứa con này không thích mình, nhưng mà, có thể nhìn lấy bọn họ trở về bà vẫn rất vui.

Bà cười một tiếng, nói: “Đây là món con thích ăn nhất, con nếm thử một chút xem có ngon hay không?”
Nhiếp Vân Đóa cúi đầu, lãnh đạm nói: “Cảm ơn.


Có ta bưng ly sữa bò, nhàn nhạt uống một hớp, cũng không thèm tỏ thái độ gì.

Sau đó cô ta quay về phía người giúp việc hỏi: “Có nước trái cây không, đổi cho tôi đi.


“Có.


” Người giúp việc nhanh nhẹn đi đổi.

Cô Bình nhìn thấy con mình như vậy, có chút bất đắc dĩ.

Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa như vậy, nhíu mày một cái, mặc dù biết, cảm tình mẹ con bọn họ vốn không sâu, nhưng như vậy, có phần quá phận đi!
Anh ta mở miệng hỏi: ” Sao anh của em còn chưa xuống?”
“Không biết.

” Nhiếp Vân Đóa một mặt lãnh đạm nói, căn bản không muốn để ý tới Hoắc Chấn Đông.

Hoa Ngọc Thành nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, ” Gọi anh của cô xuống đi ”
Ngữ khí Lãnh đạm là vậy, nhưng Nhiếp Vân Đóa nghe xong, liền vui vẻ thuận theo cầm điện thoại gọi anh mình.

Cô ta chưa bao giờ dám tỏ Thái độ với Hoa Ngọc Thành.

Hoắc Chấn Đông không nhịn cười được, ” Anh nói thì em không nghe, Ngọc Thành nói em liền nghe, đúng không?”
” Anh cũng đâu phải là anh Ngọc Thành.

” Nhiếp Vân Đóa nhìn Hoắc Chấn Đông, không khách khí chút.

Ngược lại ở trong mắt cô ta, Hoắc Chấn Đông chỉ là một tên cặn bã, đủ để cô ta hận cả đời.


Nhiếp Vân Đóa cầm điện thoại lên cho gọi điện thoại, gọi xong, Nhiếp Vân Đóa nói với Hoa Ngọc Thành: ” Anh em nói anh ấy sẽ xuống ngay.


Nhiếp Vân Tiêu đang dọn dẹp hành lý ở trên lầu.

Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng.

Cao Thanh Thu đi vào phòng ăn, nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa ngồi ở chỗ đó, cùng với thái độ của cô Bình đối với cô ta, đại khái đã đoán được thân phận của cô gái này.

Chắc cô ta chính là con gái của Cô Bình.

” Hi.

” Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Cao Thanh Thu, lên tiếng chào hỏi.

Cao Thanh Thu đáp một tiếng, vừa nhìn về phía cô Bình đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn sáng, cô lên tiếng chào hỏi, mới ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận