So với Nhiếp Vân Đóa, Cao Thanh Thu quả thật là chính là con cừu nhỏ khôn khéo.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, đem bữa ăn sáng đưa tới trước mặt vợ mình, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều, ” Dậy Sớm quá nhỉ, anh tưởng phải một lúc nữa em mới ngủ dậy chứ.
”
Cao Thanh Thu cảm giác mình bị chồng chê cười, “Sao anh không gọi em dậy, hại ngủ nướng đến tận giờ này?”
Cô Bình cười nói: “Không sao đâu, hiện tại trời lạnh rồi, cháu có thể ngủ thêm một lát cũng không sao.
”
Hoắc Chấn Đông nói: “Đúng vậy, mấy con heo hay thức dậy giờ này.
”
“Hoắc Chấn Đông!” Cao Thanh Thu thật sự phục rồi, anh ta có thể nói câu nào hay họ hơn được không?
Hở ra là đá đểu người khác!
Bình thường thì coi như xong, hôm nay còn có người lạ mặt, cũng không giữ chút mặt mũi nào cho cô.
“Không biết lễ phép là gì cả, lần sau nhớ gọi là anh đấy.
” Hoắc Chấn Đông nghiêm túc nói.
” Anh xem anh có ra dáng làm anh của tôi không.
” Cao Thanh Thu trừng mắt liếc anh ta một cái, ngồi ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, bị Hoa Ngọc Thành nhìn một cái, vội ăn bữa ăn sáng.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, ánh mắt trở nên rất ôn nhu.
Nhiếp Vân Đóa ngồi ở một bên, nhìn lấy Cao Thanh Thu, phát hiện từ khi Cao Thanh Thu xuất hiện, ánh mắt của hai người này, đều rơi vào trên người Cao Thanh Thu.
Bộ dáng kia, để cho Nhiếp Vân Đóa nhớ lại Dương Nhạc Linh.
Phải biết, Nhiếp Vân Đóa là người không thích Dương Nhạc Linh nhất, luôn cảm thấy Dương Nhạc Linh đáng ghét chết đi được, có thể khi đó Dương Nhạc Linh là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, cho nên mình mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn Dương Nhạc Linh ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành chạy tới chạy lui, lấy cái danh vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành tự cho mình là đúng.
Hiện tại không thấy Dương Nhạc Linh đâu nữa, bên cạnh Hoa Ngọc Thành lại có thêm người phụ nữ này.
Nhiếp Vân Đóa hỏi: ” Anh Ngọc Thành,không giới thiệu vị này một chút sao?”
Hoa Ngọc Thành nói: “Đây là Thanh Thu, vợ của tôi.
”
Hai chữ vợ tôi này, làm cho Nhiếp Vân Đóa sửng sốt một chút.
Cô ta cười một tiếng, nhìn lấy Cao Thanh Thu, ” Chào cô.
”
Nụ cười rất ấm áp.
Cao Thanh Thu dừng một chút, nhớ tới lúc nãy, khi mình nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa, cô ta lãnh đạm khinh khỉnh, cho nên đâu mới là bộ mặt thật của cô ta?
Cao Thanh Thu cũng mỉm cười, nói: ” Chào chị.
”
Nhiếp Vân Đóa cười một tiếng.
Bọn họ vừa ăn bữa ăn sáng vừa trò chuyện một hồi.
Nhiếp Vân Tiêu cũng xuống.
Bữa ăn sáng này, ăn đến rất náo nhiệt.
Hoa Ngọc Thành cùng Hoắc Chấn Đông nói vài chuyện tối ngày hôm qua.
…
Bởi vì bây giờ là kỳ nghỉ mùa xuân, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành cũng không vội trở về Giang Châu, dự định ở bên này thêm mấy ngày.
Buổi chiều, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đi một chuyến đến Cố gia sau đó ở lại ăn cơm.
Năm nay Đinh Cẩn ở nước ngoài, chưa có trở về, ông cụ Cố nhớ đứa cháu đích tôn này vô cùng.
–
–
Buổi tối, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành từ Cố gia trở về nhà riêng của Hoắc Chấn Đông.
Từ trên xe bước xuống, Cao Thanh Thu nói: ” Em đi vệ sinh đã, anh về phòng trước đi.
”
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, “Ừm.
”
Sau đó anh Nhìn thấy Cao Thanh Thu vội vội vàng vàng chạy vào.
Cao Thanh Thu đi vệ sinh xong, từ phòng vệ sinh đi ra, thấy mọi người đều không có ở đây, chuẩn bị trở về phòng.
Vừa mới lên lầu, liền thấy Nhiếp Vân Đóa từ trong phòng của Nhiếp Vân Tiêu đi ra.
Cô cười nói: ” Chị Vân Đóa.
”
Nhiếp Vân Đóa lãnh đạm nhìn cô một cái, căn bản không có tiếp lời, trực tiếp đi ra.
Thái độ lúc này của cô ta cùng với thái độ hôm nay ăn sáng ở trước mặt mọi người hoàn toàn bất đồng.
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng lạnh nhạt của đối phương, nhíu mày lại, hình như cô cũng không có làm gì sai chứ?