Hoa Ngọc Thành thấy vợ không trở lại, đi ra, vừa vặn đi tới cửa, nghe được Cao Thanh Thu nói những lời này.
Sắc Mặt anh cứng đờ lại.
Sau đó anh đẩy cửa ra đi ra.
Nghe được âm thanh từ phía sau, Hoắc Chấn Đông quay đầu lại nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Nha đầu Nhà cậu tức giận rồi, mau tới dỗ dành đi kìa.
”
Nói xong, anh ta liền đi ra ngoài.
Anh ta cũng rất muốn an ủi Cao Thanh Thu, nhưng anh tả cũng chưa quên cô là vợ của Hoa Ngọc Thành, cho nên anh ta đành nhẫn nhịn.
Hoa Ngọc Thành thấy Hoắc Chấn Đông đi rồi, mới nhìn hướng Cao Thanh Thu, ” Em sao thế?”
Cao Thanh Thu vẫn không lên tiếng, cô đẩy anh ra, trực tiếp chạy đi
Hoa Ngọc Thành: “…”
Anh chỉ cảm thấy thân thể bị va vào một phát, lúc anh quay đầu lại, Cao Thanh Thu đã như một cơn gió chạy ra ngoài.
Ra Đến ngoài cửa, Cao Thanh Thu bắt taxi xe, trực tiếp ngồi xe đi mất.
Cô ngồi ở bên trong xe taxi, nhìn bên ngoài cửa sổ xe, mặc dù cô cũng không muốn tức giận với anh, nhưng cô lại không muốn hai người phải cãi nhau, cho nên còn không bằng cách anh xa một chút.
–
–
Hoa Châu Du mấy ngày nay cũng ở bên này.
Nhìn thấy Cao Thanh Thu tìm đến mình, chị ấy rót cho Cao Thanh Thu ly trà nóng, đưa tới trước mặt cô, “Ngọc Thành đâu? Sao chỉ có một mình em tới đây?”
” Bọn em giận nhau.
” Cao Thanh Thu tức giận nói.
Kết quả sau khi chạy ra ngoài, nơi có thể nghĩ tới chỉ có nhà chị Châu Du, thật ra cô cũng rất bất đắc dĩ.
Hoa Châu Du quan tâm nói: ” Nó lại làm cái gì chọc tức em rồi?”
Cao Thanh Thu đem chuyện của Nhiếp Vân Đóa, nói với Hoa Châu Du nghe
Hoa Châu Du nghe xong còn tức giận hơn, “Làm tốt lắm, không cần để ý đến nó, ai bảo nó làm Thanh Thu của chúng ta giận.
Thanh Thu còn bị ủy khuất đây này!”
Cao Thanh Thu vốn đang rất tức giận, nghe Hoa Châu Du nói như vậy, nhất thời không nhịn được lại nở nụ cười, âm thanh cũng mềm nhũn ra, “… Chị này.
”
Người nhà họ Hoa đối với cô thật sự rất tốt, quả thực không có lý do gì cũng thiên vị cho cô.
Cao Thanh Thu ngồi ở nhà Hoa Châu Du một lúc thì Hoa Ngọc Thành lại tới.
Nhìn thấy anh, Cao Thanh Thu thay đổi sắc mặt 180°, không thèm nói chuyện với anh.
Hoa Châu Du cũng rất lạnh lùng, hếch hàm nói “Tới làm gì? Không đi mà dỗ dành người khác đi?”
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, ” Em đi dỗ dành người khác khi nào?”
“Ngọc Thành.
” Hoa Châu Du nghiêm túc nói: ” Em làm cho chị quá thất vọng! Người phụ nữ kia bắt nạt Thanh Thu của chúng ta, em còn giúp cô ta.
”
Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, nhìn về phía Cao Thanh Thu, ” Là em nói à?”
Cao Thanh Thu bị anh nhìn một cái, khó hiểu chột dạ, sau khi chột dạ xong cô mới phản ứng lại, tại sao mình lại phải chột dạ chứ?
Cô nói cũng đâu có sai.
Cô nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, nói: “Là em nói thì sao? Chẳng lẽ không phải à?”
Hoa Ngọc Thành không nhịn được phải giảng đạo lý cho vợ mình: “cô ta bắt nạt em em cũng tạt nước cô ta rồi, không phải sao?”
Hơn nữa, Nhiếp Vân Đóa bị tạt còn thảm hại hơn so với Cao Thanh Thu.
“Là cô ta ra tay trước.
” Cao Thanh Thu cúi đầu xuống, anh đang trách em sao?!
Đúng là cô tạt lại rồi, dù sao cô cũng không thích bị thua thiệt.
Nhiếp Vân Đóa đối xử với cô như thế nào, Cao Thanh Thu đối xử với Nhiếp Vân Đóa như thế, cô cảm thấy rất công bằng.
Nhưng Hoa Ngọc Thành đi dỗ dành Nhiếp Vân Đóa, điều này làm cho cô có chút không dễ chịu!
Đều là làm chuyện xấu như nhau, dựa vào cái gì Nhiếp Vân Đóa lại được dỗ dành còn cô thì không?
Hoa Châu Du nhìn về phía Hoa Ngọc Thành “Đây không phải là ai vấn đề ai động thủ trước được không? Coi như là Thanh Thu chúng ta ra tay trước, vậy em cũng nên che chở Thanh Thu, dựa vào cái gì lại đi dỗ dành người khác?”
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, ánh mắt có vài phần lãnh đạm thờ ơ, đàn ông không giống phụ nữ, không có tâm tình hóa như thế, hơn nữa anh luôn luôn là một người tương đối tỉnh táo lý trí.