Ăn uống xong, Cao Thanh Thu đi ra bên ngoài đi dạo, sau đó giúp cô Bình chuẩn bị cơm tối hôm nay, mới đi lên lầu, chuẩn bị trở về phòng.
Hoa Ngọc Thành cùng Kỷ Minh Viễn trò chuyện xong đi ra, liền thấy bóng người của Cao Thanh Thu, hôm nay cô mặc một cái áo lông màu hồng.
Hoa Ngọc Thành cảm thấy mình cần phải nói rõ chuyện của Nhiếp Vân Đóa với cô.
Nếu không cô vợ ngu ngốc này lại suy nghĩ nhiều.
Cao Thanh Thu mới vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy trên thảm có một phong thư, trên đó viết tên của cô.
Gửi cho cô ư?
Cao Thanh Thu cảm thấy kỳ quái, thời đại nào rồi mà còn có người viết thư?
Cô mở thư ra đọc.
” Thanh Thu:
Em biết không?
Thật ra anh vẫn luôn thích em.
Nhìn thấy em cãi nhau với Ngọc Thành anh rất đau lòng, cũng rất muốn bảo vệ em.
Em là người con gái tốt nhất mà anh gặp trong đời này!
Nếu như có một ngày, em và Ngọc Thành không thể ở bên nhau nữa thì hãy nhớ đến anh, anh sẽ bảo vệ em…
Hoắc Chấn Đông!
“…” Cao Thanh Thu đọc xong đần mặt ra, chuyện này… Là tình huống gì?
Hoắc Chấn Đông thích cô ư?
Nếu như cô không hiểu ý sai thì đây là… Đang đào góc tường của Hoa Ngọc Thành sao?
Nhưng anh ta và chồng của cô là anh em tốt cơ mà!
Trước kia anh ta đã từng làm ra chuyện có lỗi với chồng cô, hiện tại anh ta lại thích mình… Nếu để cho chồng của cô biết được, trong lòng anh sẽ khổ sở đến như thế nào?
Mặc dù cô vẫn còn đang cãi nhau với Hoa Ngọc Thành, nhưng ngay lập tức Cao Thanh Thu liền không nhịn được quan tâm tới lập trường và suy nghĩ của Hoa Ngọc Thành.
Không có cách nào khác, khi đã thật lòng yêu một người thì bạn sẽ luôn đứng trên lập trường của người đó để suy nghĩ.
“Đây là cái gì?” Trong lúc Cao Thanh Thu cìn đang quấn quít, không biết nên xử lý phong thư này như thế nào thì âm thanh của Hoa Ngọc Thành vang lên sau lưng Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoa Ngọc Thành, phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm bức thư trong tay cô, anh đã nhìn thấy rồi, cô giấu cũng vô dụng.
Cao Thanh Thu nói: “Không phải là thứ gì quan trọng cả, cũng không biết tại sao lại ở chỗ này…”
Mặc dù có cãi nhau với Hoa Ngọc Thành, nhưng chuyện bị Hoắc Chấn Đông tỏ tình này, vẫn làm cho Cao Thanh Thu có chút không nghĩ tới.
Hoắc Chấn Đông bình thường thoạt nhìn cũng khá đáng tin nhưng lại vào lúc này, gây ra loại chuyện này.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi ý kiến của anh: ” Em vứt đi nhé?”
Mặc dù nói là một phong tỏ tình, nhưng đối với Cao Thanh Thu mà nói, cũng không phải là thứ gì quan trọng, cô lại không thích Hoắc Chấn Đông, đối với anh ta ngày cả một chút hứng thú cũng không có.
Coi như anh ta có nói những lời như vậy ngay trước mắt cô, cô cũng không khả năng đối có bất kỳ ý định gì với anh ta.
Hoa Ngọc Thành mở miệng, ” Đưa cho anh ”
Nét mặt của anh rất nghiêm túc, Cao Thanh Thu yếu ớt mà đem thư đưa cho anh.
Hoa Ngọc Thành mở thư ra nhìn hai lần, đây là… bút tích của Hoắc Chấn Đông.
Ánh mắt của anh lập tức trở nên ngưng trọng.
Cao Thanh Thu: “…”
Ánh mắt của chồng cô làm cho cô đột nhiên có chút hối hận khi đem thư cho anh nhìn rồi!
Từ khi xảy ra chuyện Vũ Minh Hân kia, chồng cô vẫn rất để ý Hoắc Chấn Đông, hiện tại lại nhìn thấy những thứ này…
Không đợi Cao Thanh Thu nói cái gì, Hoa Ngọc Thành cầm lấy bức thư rời đi.
Cao Thanh Thu nhìn lấy bóng lưng của anh, có chút lo lắng anh cùng Hoắc Chấn Đông sẽ xảy ra mâu thuẫn gì.
Sẽ không đánh nhau chứ?
Hoắc Chấn Đông còn đang nghe điện thoại trong thì nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đẩy mở cửa đi vào trong.
“Ngọc Thành.
” Anh ta nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, phát hiện biểu tình của Hoa Ngọc Thành rất nghiêm túc, anh ta cùng người bên kia nói một tiếng, cúp điện thoại, đi về hướng Hoa Ngọc Thành, ” Sao thế?”
Hoa Ngọc Thành đem thư đưa tới trước mặt anh ta, ” Cậu đã nói những gì với tôi, đây là cái gì, xem ra cậu đã quên hết những gì mình nói rồi hả?”
Hoắc Chấn Đông nhìn bức thư Hoa Ngọc Thành đưa tới, ánh mắt ngạc nhiên, hỏi lại “Đây là cái gì?”