” Mày đừng bảo với tao là Hoắc Chấn Đông thích mày nhé?”
Không biết cha mẹ làm sao có thể cho là Hoắc Chấn Đông thích Vũ Minh Hân, thậm chí còn muốn bồi dưỡng Vũ Minh Hân để tiếp cận Hoắc Chấn Đông, nhưng Dương Nhạc Linh biết, đó căn bản là điều không thể nào.
Chỉ bằng nhan sắc của Vũ Minh Hân, Dương Nhạc Linh không cảm thấy Hoắc Chấn Đông sẽ thích con ranh trơ trẽn này.
Vũ Minh Hân nói: “Dĩ nhiên không phải tôi.
Người Hoắc Chấn Đông thích là Cao Thanh Thu.
”
Lần trước ở nhà họ Hoa bị bắt nạt, Vũ Minh Hân vẫn còn tức giận, hơn nữa, cô ta cũng rất hận nhà họ Dương, làm hại nhà mình bị phá sản, Vũ Minh Hân liền muốn nhìn hai người kia đấu đá.
Sắc mặt của Dương Nhạc Linh có chút khó chịu, “Không có khả năng đấy! không thể nào!”
“Làm sao lại không có khả năng?” Vũ Minh Hân nói: ” Cô không biết Hoắc Chấn Đông tốt với Cao Thanh Thu thế nào đâu, bởi vì Cao Thanh Thu, anh ta còn phong sát tôi, làm cho tôi không còn cơ hội nổi tiếng, chỉ có thể nhận được vài vai diễn tép riu.
”
Nói đến những thứ này, Vũ Minh Hân có chút kích động.
Nói xong, cô ta mới dừng một chút, ngừng lại, nói với Dương Nhạc Linh: “Tôi chẳng qua nể tình cô chú rất tốt với tôi nên mới hảo tâm nhắc nhở cô, để cho cô đừng tiếp tục ngu ngốc, cô không tin thì coi như tôi chưa nói gì.
”
Vũ Minh Hân đi ra ngoài, Dương Nhạc Linh dừng một chút, nhớ tới trước lúc ở thủ đô, Hoắc Chấn Đông đã từng cảnh cáo mình không được tới gần Cao Thanh Thu, biết mình đi tìm Cao Thanh Thu, anh tả đã rất tức giận.
Khi đó cô ta không suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nhìn lại, anh ta thực sự… Thích Cao Thanh Thu.
Aaaaaaa!
Aaaaaaa!
Làm sao có thể chứ?
Dương Nhạc Linh quả thật là không nghĩ ra.
Dưới cái nhìn của cô ta, Cao Thanh Thu kém cỏi như thế, căn bản không có một chút khả năng có thể cạnh tranh với mình.
Nhưng vì sao, hai người đàn ông ưu tú nhất trong đời cô ta, lại đều thích Cao Thanh Thu?
Nhớ tới những thứ này đều từng thuộc về mình, nhất thời cảm giác đồ đạc của mình bị cướp đi rồi.
Cô ta lên lầu, điện thoại của Thịnh Hy gọi lại, “Hạ Hạ đang tìm em này, em sắp tới chưa?”
Âm thanh của Thịnh Hy rất ôn nhu, lúc trước Dương Nhạc Linh cảm thấy hắn tốt vô cùng, nhưng mà hôm nay nhìn thấy Hoắc Chấn Đông,tâm cô ta lại không thể bình tĩnh được.
Luôn cảm thấy Thịnh Hy nơi nào cũng không sánh nổi Hoắc Chấn Đông.
Cô ta nói: ” đêm nay tôi không tới nữa.
”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Thịnh Hy không biết cô ta làm sao đột nhiên lại tức giận, rõ ràng khoảng thời gian này đều rất tốt.
Dương Nhạc Linh nói: “Chuyện ly dị, anh chuẩn bị nhanh một chút.
”
“…” Những lời này của cô ta vừa nói ra, Thịnh Hy cảm giác trái tim của mình ngẩn ra, hắn vẫn cho là, hắn và Dương Nhạc Linh sẽ không ly hôn nữa.
Dương Nhạc Linh thích con gái như thế, bọn họ sẽ cả đời yên bình như bây giờ.
Coi như lúc trước Dương Nhạc Linh từng có cái gì với Hoắc Chấn Đông, hắn cũng có thể không thèm để ý, có thể đối tốt với cô ta
Nhưng mà, giờ phút này, những lời này của Dương Nhạc Linh làm tâm của hắn ngã vào đáy cốc.
Dương Nhạc Linh lại muốn… Ly hôn?
Lúc hắn phản ứng lại, Dương Nhạc Linh đã cúp điện thoại.
Bà Thịnh ôm lấy tiểu Hạ Hạ đang tại khóc, hỏi: ” Vợ con trở về chưa?”
Thịnh Hy nói: “cô ấy nói có chút việc, tối nay không trở lại.
”
“tiểu Hạ Hạ đang tìm nó đây này! Nó có thể có chuyện gì? Còn không mau trở về xem con cái thế nào đi.
”
Dương Nhạc Linh không đi làm, gần đây chỉ đi tập gym, đi dạo phố, Thịnh gia có tiền, tiền đều là Thịnh Hy cấp cho, thời gian coi như dễ chịu, ban ngày ở ngoài không ngó đến còn cái bà Thịnh đã nhịn rồi.
Ngược lại bà ấy cũng rất thích cô cháu gái này.
Nhưng bây giờ, tiểu Hạ Hạ khóc đáng thương như vậy, vậy mà con dâu một câu không trở lại là không về, loại thái độ vô trách nhiệm này, làm cho bà Thịnh rất tức tối.
Coi như Thịnh Hy không đẹp trai tài hoa thật, nhưng cũng là người đàn ông đạt tiêu chuẩn của người chồng bình thường nên có, với năng lực của nhà bọn họ, muốn tìm một cô con dâu trong sạch hiểu chuyện vẫn có thể tìm được, hết lần này tới lần khác Dương Nhạc Linh thách thức giới hạn chịu đựng của nhà họ.
Thịnh Hy còn coi cô ta là tổ tông mà thờ phụng.
Thịnh Hy nhìn con gái, ” Để ba bế con đi tìm mẹ nhé!”