Hoa Ngọc Thành nhìn thấy bộ dáng chủ động của cô ta, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.
”
Vũ Minh Hân thấy anh đã đáp ứng, vội vàng dẫn đường, chỉ sợ Hoa Ngọc Thành bỏ lỡ cảnh tượng Cao Thanh Thu và Hoắc Chấn Đông ở chung một chỗ.
Hoa Ngọc Thành không nhanh không chậm đi theo sau lưng Vũ Minh Hân, rất nhanh liền đi tới chỗ Cao Thanh Thu và Hoắc Chấn Đông uống trà, chỉ có hai người bọn họ, bọn họ đang nói chuyện, dưới ánh đèn, mặc dù bọn họ không hề làm gì cả, nhưng ở trong mắt người cố ý liền thấy rất mập mờ.
Cao Thanh Thu đang nói chuyện với Hoắc Chấn Đông, đột nhiên nghe được một đạo âm thanh quen thuộc, “Thanh Thu.
”
Cao Thanh Thu dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Minh Hân, phát hiện Vũ Minh Hân cùng Hoa Ngọc Thành đi cùng nhau, có chút ngoài ý muốn.
Chồng cô mới vừa nói với cô bao giờ anh nói chuyện điện thoại xong xuống ngay, chỉ là, sao Vũ Minh Hân cũng ở đây?
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Vũ Minh Hân đứng bên cạnh Hoa Ngọc Thành, chân mày cau lại, đã lâu không thấy, Hoắc Chấn Đông cũng sắp quên có một người như Vũ Minh Hân rồi.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Vũ Minh Hân, không vui nói: ” sao cô lại ở chỗ này?”
Hay là cô ta vẫn luôn ở chung một chỗ với chồng cô!
Gió đêm thổi mái tóc dài của Vũ Minh Hân, cô ta khéo léo đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, nói với Cao Thanh Thu: ” chú Hoa vừa tìm cậu, mình dẫn chú ấy tới thôi.
”
Làm ra vẻ ngoan ngoãn nhu thuận, Cao Thanh Thu thiếu chút nữa không nhịn cười nổi, cô ta ở trước mặt chồng cô, giả bộ cũng quá giống người tốt rồi đi?
Lúc Vũ Minh Hân nói chuyện, Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng giả tạo của cô ta, khó trách Thanh Thu luôn là vì chuyện này ăn giấm.
Sự thật chứng minh, người phụ nữ này, rõ ràng có dụng ý khác!
Hơn nữa, người hôm nay chê cười Cao Thanh Thu mập, chắc cũng là Vũ Minh Hân?
Cũng chỉ có Vũ Minh Hân nói thì Cao Thanh Thu mới có thể để ở trong lòng như thế.
Hoa Ngọc Thành nhất thời có chút không vui.
Vũ Minh Hân vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm đang tới, hướng về phía Cao Thanh Thu hỏi: “Có phải mình quấy rầy đến cậu và anh Hoắc đây rồi hay không? Chỉ có điều, Thanh Thu à, cậu cũng thiệt là, chú Hoa yêu thương cậu như vậy, cậu còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, quen biết toàn người không trong sạch, cậu nói có đúng hay không?”
Cái gì trêu hoa ghẹo nguyệt, nói tới vô cùng khoa trương.
Cao Thanh Thu biết, thứ Vũ Minh Hân am hiểu nhất chính là dùng dáng vẻ vô tội, bôi đen người khác.
Lúc trước chính là như vậy ở trước mặt Đinh Cẩn bôi đen mình.
Nhưng mà, thời khắc này, Vũ Minh Hân ở trước mặt Cao Thanh Thu, thậm chí trong mắt Hoa Ngọc Thành, chính là một con Hề.
Cao Thanh Thu trả lời: “Tôi thấy người khác không nghĩ nhiều, người suy nghĩ nhiều chỉ có cô thôi! Không phải cô muốn nói tôi và Hoắc Chấn Đông ngoại tình sao? Phải nói tới mịt mờ như vậy? Trước đó, lúc sinh nhật Hoa Ngọc Thành, cô ở trước mặt chồng tôi bêu xấu tôi rồi, làm sao? Bây giờ còn muốn dùng mánh khóe giống như vậy nữa sao? Vũ Minh Hân, tôi cũng rất muốn biết, cô hại tôi như vậy thì có ích lợi gì?”
Trong nháy mắt Vũ Minh Hân thật đáng thương.
Nhưng mà bây giờ, Vũ Minh Hân hướng mũi dùi nhắm vào mình, Cao Thanh Thu sẽ không khách khí nữa.
Cô ghét nhất loại phụ nữ tâm cơ như vậy.
Vũ Minh Hân vô tội nói: ” Mình làm sao phải hại cậu chứ? Chỉ là mình muốn nhắc nhở cậu, chú Hoa rất tốt đối với cậu, cậu hẳn nên biết quý trọng.
”
“Chuyện của tôi, lúc nào đến phiên cô quản?” Một mực đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành âm trắc mở miệng.
Hoa Ngọc Thành đương nhiên đứng về phía bà xã nhà mình!
Hơn nữa anh cũng nhìn ra được Vũ Minh Hân đang khích bác ly gián.
Người phụ nữ này thật sự coi anh là thằng ngu si dễ lừa gạt à!
Vũ Minh Hân dừng một chút, nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, phát hiện sắc mặt của anh rất lạnh.
“… chú Hoa…” Ánh mắt của anh làm cho cô ta có chút bối rối…
Hoa Ngọc Thành đi tới bên cạnh Cao Thanh Thu, đem áo khoác choàng lên vai cô, âm thanh ôn nhu, “Bên ngoài lạnh lắm, ra ngoài cũng không chú ý một chút?”