Coi như bị Vũ Minh Hân bêu xấu như vậy, thái độ của anh đối với Cao Thanh Thu, cũng không chút nào thay đổi.
Liền ngay cả ban đầu chuyện phong thư tỏ tình kia, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của anh và Cao Thanh Thu, huống chi chẳng qua là hai câu ba lời của Vũ Minh Hân?
“Gọi điện thoại xong rồi hả?” Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Hoa Ngọc Thành.
Anh ta hẹn bọn họ cùng nhau xuống uống ly trà, kết quả Hoa Ngọc Thành bởi vì có điện thoại, liền để Cao Thanh Thu xuống trước.
Hoa Ngọc Thành nói: “Ừm.
”
Ba người bình tĩnh đứng cạnh nhau làm cho Vũ Minh Hân giống như tên hề.
Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Vũ Minh Hân, dương khóe miệng lên, “Hình như tôi đã từng nhắc nhở cô, đừng nên động vào Thanh Thu, nhưng tôi thấy cô không nghe lọt tai được câu nào thì phải? Còn nữa, hôm nay cô mặc như vậy, là muốn làm gì? Muốn câu dẫn Ngọc Thành à?”
Bên này buổi tối lạnh như vậy, cô ta lại chỉ mặc cái váy mỏng tanh, nhìn một cái cũng biết rất lạnh.
Hoắc Chấn Đông nói như vậy làm cho mặt của Vũ Minh Hân trong nháy mắt đau rát, ánh mắt của người đàn ông này thâm độc muốn chết, trong nháy mắt liền nhìn ra ý đồ của cô ta.
Cao Thanh Thu nghe Hoắc Chấn Đông nói xong, không nhịn được nhìn Vũ Minh Hân một cái, thật đúng là Vũ Minh Hân rõ ràng đang cố tình ăn mặc như thế này.
Cao Thanh Thu cố ý hướng về phía Hoa Ngọc Thành nói: “chồng à, mệnh đào hoa của anh cũng không tồi nhỉ! Đã kết hôn rồi còn có cô em câu dẫn anh!lúc trước Vũ Minh Hân là hoa khôi trường em đấy!”
Cao Thanh Thu chế nhạo làm cho Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái.
Vợ của anh lại thích cà khịa rồi!
Anh và Vũ Minh Hân làm sao có thể?
Cao Thanh Thu nhìn lướt qua Vũ Minh Hân, cười nói: “Ồ, đúng rồi, hôm nay cô ta còn nói, giờ em đang mang thai, mập ú xấu xí, anh nhất định sẽ ghét bỏ em rồi sẽ thích cô ta.
Ông xã, anh xem người ta thích anh đến khổ cực như vậy, hay anh đáp lại người ta đi.
”
“Nói cái gì vậy?” Hoa Ngọc Thành trừng mắt nhìn Cao Thanh Thu nói bậy bạ, nha đầu này cứ thích bẫy hố anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Vũ Minh Hân, vội vàng phủi sạch quan hệ, ” trước kia tôi giúp cô chẳng qua chỉ là nể mặt mũi của cha cô, có phải cô đã mơ tưởng quá nhiều hay không?”
Coi như Vũ Minh Hân cởi hết sạch đứng ở trước mặt anh cũng không bằng một đầu ngón tay đại bảo bối nhà anh.
Trọng điểm là, Vũ Minh Hân bày ra hình dáng như quỷ này, nếu để cho đại bảo bối hiểu lầm rồi, trở về anh lại quỳ mặt bàn là.
Nhất là trước bị Cao Thanh Thu ghi hận rất lâu,đến bây giờ Hoa Ngọc Thành cũng không dám làm cho cô tức giận, cũng không dám làm cho cô hiểu lầm.
Vũ Minh Hân rõ ràng cảm giác được ánh mắt ghét bỏ của Hoa Ngọc Thành, cắn cắn môi, nói: “Không có, làm sao mình thích chú Hoa được? Mình đối với chú Hoa chỉ có cảm kích mà thôi, thật xin lỗi, hôm nay là mình nhiều chuyện, lần sau mình sẽ không bao giờ nói lung tung nữa, xin lỗi Thanh Thu, xin lỗi chú Hoa.
Là cháu không hiểu chuyện, sau này cháu thật sự không dám nữa!”
Ở trước mặt Cao Thanh Thu phách lối muốn chết, ở trước mặt Hoa Ngọc Thành nói xin lỗi, ngược lại kinh sợ giống như chó
Vũ Minh Hân nhanh chóng rời đi, Cao Thanh Thu nhìn lấy bóng lưng của cô ta, quả thật là không muốn hình dung.
–
Vũ Minh Hân về tới trong thang máy, nắm chặt quả đấm, vốn cho là nhìn thấy Cao Thanh Thu cùng Hoắc Chấn Đông ở nơi đó, Hoa Ngọc Thành thấy được sẽ ăn giấm, nơi nào nghĩ đến, Hoa Ngọc Thành lại không có để ý chút nào?
Chỉ có điều, không liên quan!
Cô ta cũng không tin, Dương Nhạc Linh sẽ dễ dàng bỏ qua cho Cao Thanh Thu như vậy.
Cao Thanh Thu uống nước, len lén đánh giá Hoa Ngọc Thành, không biết nên nói mình vận khí tốt hay không đây?
Nếu như không có chuyện xảy ra ở thủ đô, phỏng chừng hôm nay Vũ Minh Hân khích bác đã làm cho Hoa Ngọc Thành ăn giấm rồi.
Có thể hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện như vậy, Hoa Ngọc Thành hiện tại cũng sẽ không hiểu lầm cô và Hoắc Chấn Đông nữa, ngược lại đối với hai người yên tâm cực kì, mới để cho Vũ Minh Hân ăn một cục bực bội thua thiệt.