Ở bên ngoài ngồi một hồi, Cao Thanh Thu đi theo Hoa Ngọc Thành trở về phòng nghỉ ngơi.
Cao Thanh Thu tựa vào trong ngực Hoa Ngọc Thành, “ông xã.
”
“Sao thế?” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy đại bảo bối nhà mình.
Cao Thanh Thu nói: ” Anh có sợ một ngày nào đó em thích người khác không?”
“Em muốn thích ai?” Trong con ngươi Hoa Ngọc Thành thoáng qua tia lạnh lùng, người đàn ông này có ham muốn chiếm hữu làm của riêng mạnh mẽ vô cùng.
Cô lại còn dám thích người khác?
Một cái ý niệm thôi cũng không cho phép có!
“Em chỉ nói giả thiết thôi mà.
”
Anh lại coi là thật làm cái gì?
Hoa Ngọc Thành nói: ” Em mà Dám thích người khác, anh chặt chân của em.
”
“Hừ.
” Cao Thanh Thu nhéo nhéo cánh tay, làm nũng nói: “Hung dữ chết đi được.
”
Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu, hôn lên mặt cô, ” Em muốn cái gì anh cũng đều có thể cho em, trừ rời xa anh.
”
“Biết rồi.
” Cao Thanh Thu nhìn lấy anh, nhịn không được bật cười, ” Em sẽ không bao giờ rời xa anh, chỉ cần anh không chán em là được rồi.
”
“Không chán.
” Hoa Ngọc Thành ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô.
Cao Thanh Thu nói: ” Cho dù Vũ Minh Hân nói gì đi nữa anh cũng không được phép tin tưởng.
”
Hoa Ngọc Thành dương môi, “Anh tin cô ta lúc nào?”
“…” Cao Thanh Thu suy nghĩ một chút, hình như… thật sự không có.
Cô nở nụ cười, “Không phải em sợ anh ghen sao?Anh Dễ ăn giấm như vậy, nhất là lúc trước Hoắc Chấn Đông từng thích bà cô Dương của anh, em chỉ sợ anh lôi nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt lên đầu em.
”
“Buồn lo vô cớ.
” Hoa Ngọc Thành nói: ” Em sắp làm mẹ đến nơi rồi, tư tưởng thành thục một chút, đừng làm loạn nữa, tránh lây cho con.
”
“Ồ.
” Cao Thanh Thu ôm lấy tay anh, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Minh Hân liền rời đi, Cao Thanh Thu cũng không thấy cô ta xuất hiện ở đây nữa.
Buổi chiều, Hoắc Chấn Đông, Hoa Châu Du, Kỷ Minh Viễn đi về hết, Cao Thanh Đức, Tả Dục và Lâm Vi phải đi học nên cũng đi rồi, chỉ để lại Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành ở bên này.
Bên này rất an tĩnh, không khí cũng trong lành, Hoa Ngọc Thành dự định ở bên này cùng Cao Thanh Thu thêm hai ngày.
–
Hoắc Chấn Đông mới vừa về đến, liền nhận được điện thoại của Dương Nhạc Linh, “Hoắc Chấn Đông, chúng ta gặp mặt một lần được không?”
” Tôi không rảnh.
” Hoắc Chấn Đông cũng phục người phụ nữ này, đang muốn cúp điện thoại, liền nghe được Dương Nhạc Linh nói: “Có người nói anh thích Cao Thanh Thu, là thật sao?”
“…” Hoắc Chấn Đông dừng một chút, anh đang lái xe, nghe Dương Nhạc Linh nói vậy, thiếu chút nữa trượt tay lái.
Dương Nhạc Linh nói: ” Em chờ anh ở nhà hàng anh thích nhất, nếu như anh không đến, em cũng không biết em sẽ làm gì Cao Thanh Thu đâu!”
Cô ta biết, nếu Hoắc Chấn Đông thật sự thích một người thì anh sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ và nâng niu người đó, cô ta muốn xem thử xem Hoắc Chấn Đông thích Cao Thanh Thu nhiều bao nhiêu.
Những lời này quả nhiên chọc trúng chỗ đau của Hoắc Chấn Đông, anh gằn lên “Dương Nhạc Linh!”
Dương Nhạc Linh đã cúp điện thoại.
Trong phòng ăn, trong tay Dương Nhạc Linh cầm hoa hồng, từng cánh từng cánh hoa hái xuống, “đến, không đến, đến, không đến…”
Cô ta cũng không biết mình hi vọng hay không hy vọng Hoắc Chấn Đông tới.
Đếm được hai đóa hoa thì Hoắc Chấn Đông đã tới rồi, anh mặc cái áo màu đen jacket, gương mặt âm lãnh đến cực điểm.
Dương Nhạc Linh nhìn lên Hoắc Chấn Đông trước mắt mình, làm sao cũng không nghĩ tới, anh thật sự tới rồi, còn đến nhanh như thế.
Cô ta nhìn anh, nhịn không được bật cười, ” Anh thật sự vì cô ta mà tới tìm em.
”
Hoắc Chấn Đông đưa tay ra, trực tiếp bóp cổ của cô ta, ” Nếu cô Dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi cho cô sống không bằng chết.
”
Anh nóng nảy, dọa Dương Nhạc Linh giật mình, Dương Nhạc Linh nở nụ cười, để tay đến cái hông của anh, sờ tới cơ bụng của anh, “anh biết em đang đùa với anh thôi mà, em làm sao có thể làm loại chuyện đó?”