Anh đang đọc sách, cô cũng muốn ở bên anh.
Hoa Ngọc Thành đứng lên, cầm sách lên, “Trở về phòng rồi đọc.
”
Cao Thanh Thu mang dép đi theo sau lưng anh, về tới phòng ngủ…
–
tháng bảy, thời tiết thành phố đúng lúc nóng nhất.
Bởi vì khí trời oi bức, Cao Thanh Thu ngủ không ngon lắm.
Hoa Ngọc Thành đi Thân thành công tác một tuần, về nhà đúng lúc là buổi chiều, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, trong nhà máy điều hòa vẫn đang mở mà cô lại ướt đẫm một thân mồ hôi.
Gần đây bụng lớn, áp lực của Cao Thanh Thu cũng rất lớn, tối ngủ bắp chân còn gây bị chuột rút, bình thường anh ở nhà, khi gặp phải vấn đề còn có thể nói với anh, làm nũng với anh, mấy ngày nay anh không có ở đây, cô cảm giác rất cực khổ.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở mép giường, ôn nhu hôn cô một cái.
Nụ hôn Mềm mại của anh làm cho Cao Thanh Thu từ trong giấc mộng bị đánh thức, Cao Thanh Thu dựa vào gối, nhìn lấy người đàn ông chừng mấy ngày không thấy đâu nhưng không có trả lời.
Ánh mắt cô rất ủy khuất.
Hoa Ngọc Thành thấy cô yên tĩnh như vậy, hỏi: ” Sao thế?”
“Nhớ anh.
” Buổi tối, ngày nào cô cũng nhớ anh đến không ngủ được, cho dù vẫn gọi điện thoại cho anh, nhưng cúp điện thoại vẫn sẽ nhớ anh.
Điều này làm cho Cao Thanh Thu phải hoài nghi, có phải mình bị mắc chứng uất ức tiền sản hay không?
Hoa Ngọc Thành nhìn bảo bối nhà mình đầu đầy mồ hôi, có chút đau lòng nói: “Không có việc gì, anh về rồi.
”
Mặc dù anh mới đi một vòng, nhưng đối với Cao Thanh Thu mà nói lại giống như đã đi rất lâu.
Cao Thanh Thu nhìn anh, không lên tiếng, trong đôi mắt mang theo một tia cảm giác bất lực.
Hoa Ngọc Thành mặc áo sơ mi, cầm cây quạt, giúp cô quạt mát, ánh mắt rơi vào trên bụng của cô, “Lúc anh không có nhà, có phải em không có ai để làm nũng hay không?”
“Anh nói xem?” Trong bụng, Bảo Bảo từng ngày từng ngày lớn lên, Cao Thanh Thu càng ngày càng cực khổ.
Cô nắm tay đặt ở trên bụng, “Bảo Bảo lúc nào cũng đá bụng em hết ý!”
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, buông cây quạt xuống, ” Để anh nghe một chút.
”
Anh cúi đầu xuống, tai dán vào trên bụng của cô, Cao Thanh Thu nhìn anh, nở nụ cười, “Nghe chưa?”
Hoa Ngọc Thành gật đầu, “Ừ, nghịch giống như em vậy.
”
” Còn lâu nhé.
”
Lại nói cô nghịch? Cô nghịch lúc nào?
Hoa Ngọc Thành ngồi ở một bên, cưng chiều nhìn lấy Cao Thanh Thu, một bên quạt tay, một bên nói chuyện với cô.
Đi công tác một tuần về nhà, nhìn lấy vợ và con, liền cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
–
Tháng mười, Hoắc Chấn Đông được nghỉ phép, về nhà, bị Lão thủ trưởng kêu qua.
Anh ta đẩy cửa thư phòng ra, “Ba.
”
“Ngồi đi.
” Lão thủ trưởng nhìn thấy Hoắc Chấn Đông, thái độ mặc dù nghiêm túc, nhưng nhìn ra được ông ấy vẫn rất thương đứa con trai này, “Lần này như thế nào rồi?”
Hoắc Chấn Đông hồi báo một chuyện công việc, Lão thủ trưởng nghe xong gật đầu liên tục.
Từ khi sau khi Hoa Ngọc Thành rời đi, Hoắc Chấn Đông giống như có thể một mình gánh vác một phương, về công việc của bản thân chưa bao giờ làm cho cha thất vọng.
Nói xong chuyện công việc, Lão thủ trưởng nói: ” Vợ Ngọc Thành chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?”
Lời của cha, làm cho Hoắc Chấn Đông nhớ tới, mình đi lần này cũng đã mấy tháng, bây giờ, Cao Thanh Thu cũng sắp sinh rồi.
Anh ta gật đầu, “Chắc sắp rồi, nếu như có tin tức, chắc bên kia sẽ báo qua thôi, vừa vặn con cũng được nghỉ phép, con định đi qua xem thế nào.
”
Mặc dù là Hoa Ngọc Thành làm cha, nhưng quen biết Hoa Ngọc Thành nhiều năm như vậy, Hoắc Chấn Đông phát hiện, mình còn kích động hơn Hoa Ngọc Thành, dù sao bọn họ cũng là anh em tốt nhất.
–
Cùng cha nói chuyện xong, Hoắc Chấn Đông từ trên lầu đi xuống, liền thấy Mộ Thập Thất từ phòng bếp đi ra.
” Anh trở lại rồi hả?” Cô đặt chậu cá lên bàn, nhìn Hoắc Chấn Đông một cái.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Mộ Thập Thất, nói: ” Em cũng ở đây à!”