Cô, cô Đường?
Từ khi nào Thương Yến Thời lại dám gọi cô như thế trước mặt người lớn chứ…
Từ từ, mẹ chồng và Thẩm Tri Dao đâu rồi? Hai người đó rời đi lúc nào thế?
Đường Tâm bỗng căng thẳng, hoàn toàn không hề nghĩ đến trường hợp này.
Đáng lẽ là Thương Yến Thời nên ngạc nhiên rồi quay đầu và “vô tình” chạm môi với cô mới đúng chứ?
Theo kế hoạch thì cô và Thương Yến Thời phải hôn nhau dưới sự chứng kiến của mẹ chồng và Thẩm Tri Dao, sau đó hai người họ nhanh chóng rời khỏi chỗ này để lại không gian riêng cho vợ chồng cô đó?
Còn bây giờ là tình hình gì đây?
Hơn nữa, cô chỉ muốn dùng câu nói này để Thương Yến Thời ngạc nhiên thôi mà, giờ anh hỏi ngược lại cô thì cô phải trả lời thế nào đây?
Thánh thần thiên địa ơi, người đàn ông này còn đang nhìn chằm chằm vào cô như đang thật sự đợi chờ đáp án của cô vậy.
A, lần đầu tiên hai người họ gặp nhau là ở…
Tiêu rồi, cô quên thật rồi?
Đường Tâm chột dạ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, rồi bỗng nhiên cau mày, còn đưa tay lên ôm lấy đầu: “A… đau đầu quá.”
Cô yếu ớt, cúi đầu nói: “Thương Yến Thời, đầu em đau quá.
Anh đừng hỏi nữa được không,sao em vừa nghĩ tới câu hỏi là đầu lại đau vậy?”
Đường Tâm lo lắng hành động vụng về này của mình không thể tránh được ánh mắt sáng suốt của tổng giám đốc Thương danh tiếng lẫy lừng này.
Vậy mà người đàn ông này lại không tra khảo cô nữa, thậm chí còn ung dung đứng dậy khỏi người cô, thản nhiên nói: “Vậy đừng nghĩ nữa.”
Sau đó đứng ở mép giường hỏi cô: “Ở chỗ nào?”
Đường Tâm không hiểu hỏi: “Hả?”
Thấy người đàn ông liếc mắt nhìn trên đỉnh đầu cô, Đường Tâm hiểu Thương Yến Thời muốn hỏi cô đau ở chỗ nào.
Đường Tâm đưa tay lên chỉ đại vào chỗ không bị thương trên đầu mình.
Cô tính nói gì đó thì cảnh tượng tối hôm qua lại xuất hiện trong đầu.
Giờ phút này, Đường Tâm cảm thấy hình như cẳng chân của cô lại bắt đầu ngứa ngáy rồi.
Nhưng mà tay người đàn ông nào cũng có nhiều sức lực như thế à… Hay là chỉ có mỗi tay người này, có sức lực lớn như thế thôi chứ?
Đường Tâm hoảng hốt, lập tức buông tay: “Không, không đau.”
“Không cần mát xa đâu, cảm ơn.”
“Chắc chưa?”
“Chắc rồi.”
Người đàn ông xoay người rời đi, quả nhiên không hề nhắc lại một câu nào về chủ đề vừa gặp đã yêu trước đó.
Thì ra, nếu một người đã không thích bạn thì họ sẽ không quan tâm đến những chuyện liên quan tới bạn?
Đường Tâm rất thất vọng với cả ba lần ra quân thất bại của mình.
Cô chỉ biết nằm ở trên giường thở dài.
Sau đó, không hiểu vì sao cô hô to với bóng người ở cửa: “Em chắc chắn sẽ nhớ ra.”
Cô chắc chắn sẽ nhớ ra mình đã trúng tiếng sét ái tình với người đàn ông này vào lúc nào.
Ở ngoài cửa, người đàn ông nghe thấy lời cô nói thì thoáng dừng chân lại, nhưng ngay sau đó lại cất bước rời đi.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh dương ấm áp phủ kín cả căn phòng, làn gió nhè nhẹ thổi bay tấm rèm mỏng.
Đường Tâm đắm mình trong ánh mặt trời, từ từ duỗi thẳng thắt lưng, mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Tri Dao.
Đường Tâm sợ hết hồn, cũng sắp quên cả hít thở.
Khi thấy rõ người đó là Thẩm Tri Dao, Đường Tâm mới nhẹ nhàng thở ra: “Thẩm Tri Dao, cậu làm tớ sợ muốn chết rồi nè.
Cậu làm gì thế hả?”
Thẩm Tri Dao kích động nhíu mày: “Mau mau nói cho tớ biết, cậu có hỏi được thông tin của ông chủ quán bar kia chưa?”
“Anh ấy tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà có mấy người? Ngoại làm ông chủ quán bar ra, thì còn làm cái gì? Anh ấy…”
“Tớ chưa hỏi.”
Đường Tâm chột dạ cắt ngang lời của bạn thân.
Nhận lấy ánh mắt hỏi hang mang theo chút tủi thân của Thẩm Tri Dao, Đường Tâm cúi đầu: “Thành thật xin lỗi cậu.
Tối hôm qua tớ quên hỏi mất rồi.”
Cô thật sự đã quên hỏi Thương Yến Thời vấn đề này, chủ yếu là tối hôm qua cô thật sự không có cơ hội để hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tối nay tớ hỏi giúp cậu.”
Đường Tâm giơ tay lên chắc chắn nói: “Nhất định sẽ hỏi.”
Lúc này Thẩm Tri Dao mới vừa lòng cười ha hả: “Vậy sao tối qua cậu quên hỏi thế?”
“Có phải là cậu chỉ biết để ý đến tổng giám đốc Thương vĩ đại của cậu hay không…”
Cô ấy vừa nói vừa từ từ móc hai ngón trỏ của mình lại.
Ý tứ là gì không cần nói cũng biết.
Đường Tâm, người tối hôm qua vừa bị người đàn ông kia mát xa cẳng chân một chút mà mặt đã đỏ bừng lên: “...”
Thôi bỏ đi, đợi đến khi cô thoát khỏi hạn chế trong thế giới tiểu thuyết này, cô sẽ giải thích với Thẩm Tri Dao về mối quan hệ của cô và Thương Yến Kinh không hề giống như những gì người ngoài nghĩ.
“Đúng rồi, cậu có nhớ Đông Mộc Phi không? Bạn cùng lớp cấp hai của bọn mình đó.
Cậu ta vẫn luôn thích cậu từ lúc cấp hai tới giờ đó.
Trước khi ra nước ngoài, cậu ta còn tỏ tình với cậu nữa đó.
Cậu nói thử xem, nếu cậu đồng ý qua lại với cậu ta thì cậu ta có ở lại không.”
Lời Thẩm Tri Dao nói cắt ngang suy nghĩ của Đường Tâm: “Hình như cậu ta vừa từ nước ngoài về đó.
Tối hôm qua, cậu ta có hỏi thăm cậu nhưng cậu yên tâm.
Tớ không nói tin tức nào của cậu cho cậu ta biết cả, cũng không nói cậu nằm viện, chỉ nói là cậu đã kết hôn rồi.”
Đường Tâm không thèm để ý đến cái gì mà Mộc Đông Phi kia, cô chỉ nhìn đống tài liệu công ty đang để trên bàn nhỏ của giường bệnh, thuận miệng: “À.”
Thẩm Tri Dao không nhịn được mà trêu chọc: “Chà, trừ Thương Yến Thời nhà cậu ra thì thật sự chẳng có ai có thể lọt vào mắt cậu được ha.”
Đường Tâm: “...”
Cô không phải, cô không có.
“Tôi là em gái của Đường Tâm, các người dựa vào gì mà không cho tôi vào chứ?” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Đường Tâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa, tiếng ồn vẫn chưa chấm dứt .
“Xin lỗi, cô hai Đường.
Tổng giám đốc Thương có lệnh, người không có việc không thể vào làm phiền bà Thương nghỉ ngơi.”
“Nhưng tôi là em gái của chị ấy.
Anh để cho Đường Tâm tự mình nói với tôi đi, chị ấy dựa vào đâu mà không cho tôi vào?”
Sau đó Đường Y Y bắt đầu đứng trước cửa hô to: “Đường Tâm, chị để em vào đi, em có lời muốn nói với chị.”
“Đường Tâm.”
Đường Tâm vốn dĩ còn chưa xong việc, lại bị tiếng ầm ĩ này làm cho đau đầu.
Thẩm Tri Dao chỉ biết đứng bên cạnh trấn an cô: “Tâm Tâm, cậu đừng để ý đến cô ta, không chừng em gái cậu lại muốn đòi hỏi chuyện gì từ cậu đó.”
Đường Tâm cũng lười để ý đến người em gái này, sau đó ra lệnh cho hai vệ sĩ được Thương Yến Thời bố trí để giữ an ninh: “Đưa cô ấy xuống lầu giúp tôi, đừng ở chỗ này ồn ào ảnh hưởng đến người khác.”
Cô ta cũng là em gái của cô, dù cùng cha cùng mẹ nhưng cũng chẳng nhiều tình cảm lắm.
Nếu không phải vì cuộc liên hôn này của cô, chắc rằng cô cũng sẽ không được ba mẹ để ý đến.
Cũng vì thế mà trước kia cô mới nhất định phải chọn Thương Yến Thời, ông chủ của giới siêu giàu này để liên hôn: cho dù là ba mẹ cũng không thể ép buộc được cô.
Đáng tiếc là cô không ngờ rằng mình sẽ thật lòng thích Thương Yến Thời, thậm chí còn làm ra loại chuyện như đánh cấp tài liệu cơ mật của tập đoàn Thương thị rồi nhận một kết cục bi thảm.
Không được, không được.
Cô nhất định phải có được 100 nụ hôn của Thương Yến Thời.
Còn Đường Y Y thì xém chút nữa đã bị hai người vệ sĩ này ném ra ngoài.
Cô ta tức giận nhìn chằm chằm căn phòng bệnh của Đường Tâm, ngọn lửa ghen tị đang cháy hừng hực trong mắt cô ta.
Đường Tâm thì có gì tốt chứ? Người được ba mẹ mang chăm sóc từ nhỏ cho đến lớn, người mà ai ai cũng yêu thương là cô, là Đường Y Y chứ không phải là Đường Tâm vẫn luôn sống dưới quê, không hiểu chuyện gì kia.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thương Yến Thời dựa vào đâu mà thích Đường Tâm, muốn lấy Đường Tâm, ngay cả Đông Mộc Phi sau khi về nước cũng nhớ thương cô ta?
Nói như vậy thì những năm tháng kết bạn xuyên biên giới của cô ta có ý nghĩa gì chứ?
Không biết nghĩ đến chuyện gì, đáy mắt Đường Y Y xuất hiện nụ cười lạnh.
Trong phòng bệnh.
Thẩm Tri Dao không nhịn được nói: “Sao Đường Y Y cứ mãi không biết xấu hổ thế.
Trước kia ba cậu ép cậu gả cho cái tên nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng thì cô ta đứng bên cạnh vui vui vẻ vẻ.
Đến khi cậu và Thương Yến Thời vừa gặp đã yêu, tính đi đến hôn nhân thì cô ta đối xử với Thương Yến Thời nhà cậu…”
“Từ từ, cậu nói với tớ là tớ và Thương Yến Thời là vừa gặp đã yêu sao?”
Đường Tâm nhạy bén bắt được trọng điểm, cắt ngang lời của Thẩm Tri Dao: “Dao Dao, sao cậu biết được thế?”
Thẩm Tri Dao: “Hả? Cậu nói với tớ đấy, sao thế?”
“Trong điện thoại của cậu vẫn còn lưu lại bức tranh lần đầu gặp gỡ của hai vợ chồng cậu đó.
Cậu là người đã vẽ bức tranh đó luôn mà.”
Tranh vẽ?
Đường Tâm mở album hình trong điện thoại ra, lật tìm một lúc lâu mới tìm thấy bức tranh dưới sự trợ giúp của Thẩm Tri Dao.
Trên tranh vẽ là một cặp nam nữ nhìn nhau trước cửa quán cà phê, dưới chân cô gái còn có một con mèo màu đen trắng đáng yêu, dưới ánh nắng dịu dàng chiếu xuống hai người một mèo, bầu không khí thoạt nhìn trông rất ấm áp và vui vẻ, gió mát thổi bay lá cây làm dưới mặt đất xuất hiện những vết loang lổ, mọi thứ đều rất dịu dàng.
Nhưng mà, Đường Tâm nhìn tranh và hoàn toàn không nhớ ra đây là chuyện lúc nào cả, làm sao đây?
Trong lúc mơ hồ cô chỉ nhớ, hình như trước đó cô vừa gặp đã yêu Thương Yến Thời, sau đó hai người mới làm đám cưới với nhau thì phải?
Nhưng cụ thể thế nào, Đường Tâm hoàn toàn không có chút ấn tượng.
Cô nhớ viện trưởng nói rằng trong đầu cô có ứ máu, không nhớ rõ, cũng bình thường.
Đường Tâm không so đo chút chuyện này.
Trái lại đối với vấn đề của Thương Yến Thời đưa ra vào tối hôm qua, cô lại có ý tưởng mới.
Khóe môi Đường Tâm cong lên một nụ cười khẽ: “Dao Dao, giúp tớ một chuyện?”
Vì thế vào ban đêm, trong phòng bệnh của hai người còn có một con mèo nhỏ.
Còn vào khoảnh khắc Thương Yến Thời bước vào phòng bệnh, con mèo nhỏ lập tức “meo” lên một tiếng, vọt đến gần anh.
Nhưng khi đến gần trước mặt Thương Yến Thời, nó lại lập tức vòng ngược trở về nhào vào lòng của Đường Tâm.
Đường Tâm cũng không hề cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ con mèo nhỏ này không thích người đàn ông vẻ ngoài lạnh lùng như Thương Yến Thời.
Cô ôm con mèo con, nhẹ nhàng thả nhẹ bước chân, từng bước một đến gần Thương Yến Thời.
“Thương Yến Thời, ngày hôm qua anh hỏi em vừa gặp đã yêu anh lúc nào, tuy rằng em không nhớ rõ ngày cụ thể, nhưng có chi tiết em nhớ rất rõ đó.
Em nhớ rằng lúc ấy bên cạnh chân em có một con mèo nhỏ, em nói có đúng không.”
Khóe miệng Đường Tâm cong lên một nụ cười rất tươi, giống như gió mát thổi qua xóa tan đi nắng gắt sáng sớm ngày hè, mùi hoa dịu dàng sáng sớm trông vô cùng kiều diễm.
Quan trọng nhất là, sau đó cô còn nghe được chính miệng anh đáp lại là: “Đúng.”
Tuy rằng giọng anh vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng không thể ngăn được nụ cười ngọt ngào từ trên môi của Đường Tâm.
Cô đi đến bên cạnh Thương Yến Thời, liếc mắt đưa tình nói: “Thế nên, em đã nói với ông Thương bí mật của em rồi, còn cho anh thấy rõ bí mật này nữa.
Thế ông Thương có muốn… nói em biết, bí mật của anh không?”
Giọng nói của cô gái nũng nịu, giống như lập tức nở rộ trong tia nắng gắt khi nãy.
Trong trẻo dễ nghe.
Sau đó, cô chỉ nghe thấy từ trong kẽ răng và môi của người đàn ông phát ra từng chữ từng chữ rõ ràng: “Cô Đường, tôi dị ứng, lông mèo.”.