Kết Hôn Sai Lầm

Trong khu nhà ở cao cấp vốn dĩ rất yên tĩnh, thêm nhà của bọn họ là mỗi tầng chỉ có 3 căn hộ, gần 11 giờ đêm, nếu như không có tiếng tivi thì thật sự mọi thứ tĩnh lặng như nước.

Vì vậy nên tiếng bước chân của Âu Vũ Thanh trên hành lang vừa cất lên đã vọng vào tai Hạ Tiểu Tinh. Cô đang ngồi trước máy tính liền bật dậy, ra phòng khách đợi anh.

Âu Vũ Thanh đẩy cửa vào, thu vào tầm mắt cô là gương mặt đẹp trai lạnh băng, anh hơi ngẩn ra, rồi từ từ đặt chìa khóa xuống, thay giày, đi đến trước mặt cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tiểu Tinh lạnh lùng mở miệng: "Âu Tổng, gặp được ngài thật không dễ dàng gì nhỉ."

Âu Vũ Thanh nhoẻn miệng cười,Hạ Tiểu Tinh lập tức lườm anh: "Đừng có cười đùa cợt nhả vậy, có vài lời em muốn chúng ta phải nói chuyện rõ ràng."

Anh nhíu mày, Âu Vũ Thanh anh từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên bị mắng trêu đùa cợt nhả.

Hạ Tiểu Tinh nhìn thẳng vào mắt anh: "Em không kêu anh, anh tính khi nào trở về nhà?"

Âu Vũ Thanh mỉm cười nhìn cô: "Hai ngày nay thật sự rất bận." Nói xong nghĩ lại, thấy biểu cảm của mình có lẽ thật sự hơi xấu xa.

Hạ Tiểu Tinh cất cao giọng, dáng vẻ muốn cãi nhau đến nơi: "Anh bớt giở trò lại cho em, Hạ Tiểu Tinh em không phải hôm nay mới gả cho anh, mấy thủ đoạn quỷ quái của anh em nhịn hơn ba năm nay rồi, bên ngoài thì điềm nhiên như không, bên trong thì sấm chớp đùng đùng, anh cho rằng em sẽ còn chịu đựng tính khí này của anh sao! Mỗi ngày đều làm nàng dâu nhỏ đợi điện thoại của anh, đợi anh về nhà, còn phải lao tâm khổ tứ phỏng đoán suy nghĩ của anh, em không có tâm trạng chơi trò này với anh, anh mà còn như vậy nữa chúng ta sẽ sớm chia tay thôi!”

Âu Vũ Thanh mắt cũng không chớp: “Anh thật sự bận, không phải giả vờ.”

“Anh còn ra vẻ với em nữa à, bận, lại bận, anh bận đến nỗi chỉ sau mười giờ tối mới có thời gian gọi điện cho em à, lẽ nào từ sáng đến tối anh họp liên tục không ngừng? Giữa chừng không cần ăn cơm, nhả phân à hay sao?”

Âu Vũ Thanh nhíu mày lại: “Bạn học Tiểu Tinh, chú ý cách dùng từ của em.”

Hạ Tiểu Tinh lấy một tay chọt vào eo anh: “Anh đừng giả vờ thanh cao với em, chúng ta mở cửa nói rõ ràng đi, anh có phải vẫn ghi thù không?”

Âu Vũ Thanh làm làm vẻ mờ mịt: “Ghi thù gì?”

Hạ Tiểu Tinh bức bối: “Anh còn giả vờ! Em biết anh vẫn để ý chuyện lúc đó em vì Diệp Phong mà không đi cùng anh, em thừa nhận lúc đó em muốn buông tay anh, bây giờ em nói rõ ràng, lúc đó em làm vậy nếu anh có gì khó chịu cứ nói thẳng ra, đừng có để trong lòng rồi tỏ thái độ với em, em không chơi trò này với anh đâu.”

Dù thế nào đi nữa cũng thành một con dao, cô không muốn bị đâm.

Âu Vũ Thanh trầm mặc mấy giây, anh thừa nhận anh là một người đàn ông nhỏ nhen, trong lòng anh vì việc đó vẫn để lại một nút thắt.

Thấy anh không nói, Hạ Tiểu Tinh lại nói tiếp: “Âu Vũ Thanh, em không muốn cùng anh chơi trò ú tim, trong lòng anh nghĩ thế nào, nói rõ ra trước mặt em đi.”

Anh ngẩng đầu lên: “Anh nghĩ như thế nào không phải em biết rất rõ sao?”

Người phụ nữ đối diện nói: “Em không rõ.”

Anh tiến về hướng cô.

Hạ Tiểu Tinh lùi bước: “Đứng lại! anh đừng qua đây, nói cho rõ ràng cái đã.”

“Còn cần phải nói gì nữa?” anh vẫn luôn tin làm tốt hơn nói nhiều, cho nên anh vẫn tiến tới.

Hạ Tiểu Tinh lùi đến cạnh sofa, khom lưng lấy bộ đồ ngủ lúc nãy đã chuẩn bị sẵn ném qua cho anh: “Cút đi tắm đi, hôi chết được đừng đến gần em.”

Âu Vũ Thanh nhận lấy quần áo nhưng vẫn bước lên xông tới, đưa một tay ra sau đỡ gáy cô, phủ lên mặt cô hôn xuống dùng môi chặn miệng cô lại nhìn cô mỉm cười một cái mới xoay người đi vào nhà tắm.

Hôm đó anh đưa cho Diệp Phong một tấm danh thiếp của mình, tối hôm qua 10 giờ hơn, anh nhận được một tin nhắn từ số lạ,chỉ đơn giản năm chữ: Tôi đã đi rồi.

Anh biết là ai gửi.

Đứng trước cửa kính phòng làm việc, anh nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm, trong lòng thầm nói: Trân trọng, sức khỏe, bình an!

Anh hy vọng Diệp Phong có thể sống thật tốt, bởi vì đây cũng là một sự đảm bảo cho cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của anh, anh ta sống càng lâu, Hạ Tiểu Tinh mới có thể vô lo vô nghĩ cùng anh sống những tháng ngày hạnh phúc, anh mong Diệp Phong có thể sống được 40 năm nữa, thậm chí là 50 năm, 60 năm, mặc dù anh biết cái khả năng này gần như là không tồn tại, nhưng anh vẫn muốn hy vọng.

Anh không đi qua sông tìm Hạ Tiểu Tinh, dù cho anh cũng rất muốn nhưng anh cố khống chế bản thân mình không đi về hướng cô, có lẽ, anh nghĩ, cô cần suy nghĩ lại về tình cảm của bản thân mình, đợi cô nghĩ rõ ràng, anh lại ôm cô, lúc đó, giữa bọn họ sẽ không còn người khác, chỉ có anh và cô.

Từ phòng tắm của phòng ngủ chính đi ra, anh không thấy Hạ Tiểu Tinh trong phòng, ra phòng khách, đèn phòng khách đã tắt, trong bóng tối mờ mịt chỉ thấy một luồng sáng duy nhất phát ra dưới khe cửa phòng ngủ dành cho khách.

Anh nhíu mày nhưng sau đó lại giương miệng cười, người phụ nữ này đã bắt đầu tỏ thái độ ầm ĩ với anh, nhưng đây không phải là Hạ Tiểu Tinh trước kia sao? cảm tính, đôi khi thích náo loạn, không phải anh mong là Hạ Tiểu Tinh trước đây trở về bên cạnh anh sao, sau này anh sẽ để mặc cô trút giận, mặc cô tùy ý, anh chỉ việc nuông chiều cô.

Anh đẩy cửa phòng dành cho khách, Hạ Tiểu Tinh đang nằm ôm điện thoại không biết đang xem gì.

Chiếc đèn ở đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Người phụ nữ ở trên giường đang xem anh là không khí, không để ý gì đến anh.

Anh đi đến cạnh giường: “Làm gì ngủ ở đây?”

Hạ Tiểu Tinh không thèm ngước mặt lên: “Cùng anh tình cảm không tốt, tự ai nấy ngủ.”

Anh nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó xoay người leo lên giường.

Hạ Tiểu Tinh lấy mền chặn lại không cho anh tiến đến, mắt trừng to nhìn anh: “Anh qua giường bên kia ngủ đi.”

Anh nói từng chữ một: “Sau này, ngày nào anh cũng ngủ với em.”

Cô vẫn ngoan cố kháng cự: “Hôm nay không được.”

Anh kéo cái mền ra, nằm sát lại bên cạnh cô: “Tại sao không được.”

Cô cố gắng đẩy anh ra: “Bà dì em đến.”

Anh hơi ngây người một lát, trong mắt tràn ngập ý cười, anh đưa tay kéo người phụ nữ đang ồn ào bên cạnh ôm vào lòng: “Vậy thì cũng phải ôm ngủ.”

Hạ Tiểu Tinh vùng vẫy mấy cái nhưng bị anh quấn chặt không cựa quậy được, đành nằm yên.

Hai người dán sát vào nhau, yên tĩnh một lúc lâu không ai lên tiếng, nhiệt độ cơ thể bắt đầu nóng hừng hực, cánh tay của anh lại siết chặt thêm, Hạ Tiểu Tinh ngước mặt lên gọi anh: "Âu Vũ Thanh, lúc động đất, anh có nghĩ tới em không?"

Anh nhìn vào hai mắt cô: "Có nghĩ đến."

"Nghĩ đến em chuyện gì?"

"Nghĩ, anh vẫn chưa nói trước mặt em, Hạ Tiểu Tinh, anh yêu em."

Nói xong anh liền hôn lên môi cô.

Những ngày hạnh phúc đều là như vậy, cũng như một điệu nhạc lặp đi lặp lại, thời gian cứ lặng lẽ trôi theo lẽ thường, cũng trôi rất nhanh.

Chớp mắt một cái đã hết nửa năm.

Rồi lại đến gần cuối năm, thời gian mà tiết trời rét lạnh.

Cuối năm Âu Vũ Thanh vẫn bận như thường lệ, Hạ Tiểu Tinh vì trường Đảng đã nghỉ đông, hai quảng cáo lớn mà cô tham gia thiết kế của công ty quảng cáo cũng đã hoàn thành, cho nên để Âu Vũ Thanh mỗi ngày không phải lái xe trong đêm về nhà cô dứt khoát xin nghỉ với Đồng Nhan, chuyển đến ở chung cư của Âu Vũ Thanh gần công ty.

Ban ngày cô lên mạng xem sách đọc tiểu thuyết, đôi khi Tiểu An còn gửi việc nhờ cô làm, cô làm xong gửi lại cho cậu ta, tiện thể đánh thêm vài chữ: “Chị đang nghỉ phép, em đừng làm phiền chị nữa.”

Tiểu An trả lời hai chữ: “Tuân lệnh.” Nhưng qua hai ngày sau vẫn gửi việc cho cô làm, cậu ta đã quen có cô giúp một tay.

Những ngày tháng thế này thật thoải mái và thong thả.

Hơn 4 giờ chiều, Âu Vũ Thanh gọi điện kêu cô đến công ty, nói hôm nay trời đổ tuyết, Đầu bếp Tiêu đặc biệt hầm thịt cừu đang đợi cô đến ăn, thế là cô đi ra cửa xuống lấy xe lái đến công ty Âu Long.

Sau khi cô sang bên này ở, buổi tối cơ bản là ăn ở nhà ăn công ty.

Cô lái xe vào sân công ty, người gác cổng hôm nay không phải là cái người mà cô không mấy thiện cảm.

Vẫn đang rơi tuyết, bông tuyết mịn không lớn cứ du dương theo gió, trước mắt là một bầu trời trắng xóa, trên mặt đất trải một thảm tuyết mỏng, người đi qua rồi để lại dấu chân trên tuyết, tuyết của chỗ bị dẫm lên bị giày mang đi mất.

Cô đến thẳng nhà ăn, bên trong nhiều người đang ăn nhìn thấy cô đều chào hỏi cô, gặp được hai người trẻ tuổi thích trêu đùa gọi với theo cô là Boss phu nhân, cô nhanh chóng trốn vào trong phòng riêng.

Không lâu sau, đầu bếp Tiêu mang thức ăn lên, món chín là thịt cừu hầm đựng trong một nồi đất, mở nắp ra khói bay nghi ngút, bên trong còn có cà rốt nổi trong nước hầm trong vắt, màu sắc rất tươi, nhìn vừa ấm lại vừa thèm.

Cô làm động tác thèm ăn cảm ơn đầu bếp Tiêu, đầu bếp Tiêu cười híp mắt với cô rồi đi ra ngoài, cô múc một muỗng canh ăn trước làm ấm bụng, sau khi ăn muỗng thứ hai thì Âu Vũ Thanh và Long Huy bước vào.

Âu Vũ Thanh ngồi bên cạnh cô, Long Huy ngồi đối diện bọn họ, cô múc cho mỗi người một chén canh cừu hầm, Long Huy nhận lấy cười cười nói: “Cảm ơn.” cô lườm ngang một cái ngó lơ ánh mắt trêu chọc của anh ta, bây giờ đối với người anh em tốt này của Âu Vũ Thanh cô chỉ có một thái độ là ngoảnh mặt làm ngơ.

Đang ăn cơm, Long Huy hỏi cô và Âu Vũ Thanh: “Hai người thật sự quyết định năm mới đi Hải Nam nghĩ dưỡng à?”

Cô và Âu Vũ Thanh đều gật đầu.

Anh mắt Long Huy lướt trên người bọn họ: “Nhân tiện mang theo tôi với được không?”

Hạ Tiểu Tinh lập tức thay đổi sắc mặt: “Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật bù, mang anh theo để cho thêm ồn ào sao? Muốn làm bóng đèn hả?”

Long Huy bác bỏ: “Hai người đều là vợ chồng già cả rồi, cái đó cũng tính là trăng mật được hả? rồi bỗng nhiên anh ta cười gian: “Hay là...hai người muốn mượn cơ hội này để tạo người? Um, nếu như vậy tôi không làm phiền hai người, tôi tự đi kiếm chỗ khác chơi.” Nói xong, anh ta cười haha.

Hạ Tiểu Tinh trừng anh ta, Âu Vũ Thanh ở bên cạnh bình thản nói một câu : “Cậu nơi nào cũng không được đi, cậu phải ở lại đây thường trực.”

Nụ cười của Long Huy lập tức biến mất, liếc ngang Âu Vũ Thanh miệng thì nói: “Trọng sắc khinh ban!” Hạ Tiểu Tinh cười lên, hai người đàn ông nhìn cô cười cũng cười theo, sau đó tự nhiên nói đến chuyện công việc hoàn toàn bỏ quên cô.

Hạ Tiểu Tinh nghe thấy chán, bụng cũng ăn no rồi, quay đầu thấy gương mặt sạch sẽ của Âu Vũ Thanh, cô đưa tay lấy một hạt cơm trong bát, xoay người dán lên khóe miệng Âu Vũ Thanh.

Âu Vũ Thanh đang nói đột nhiên dừng lại, nghiêng mặt nhìn cô, cô chỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Long Huy nhìn thấy thì cười, đứng lên đi ra cửa, vừa quay đầu vừa nói: “Tôi ăn no rồi, Vũ Thanh, cậu từ từ chơi.” nói xong, nhếch miệng cười rồi đi ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người nhìn nhau, Âu Vũ Thanh nhíu mày nhìn cô: “Được chưa?”

Hạ Tiểu Tinh lắc đầu: “Chưa được.”

“Còn phải bao lâu nữa?”

“ 10 phút.”

“10 phút hạt gạo cũng khô rồi, giảm chút thời gian đi.”

“9 phút.”

“Lại giảm thêm chút nữa.”

“8 phút, từ chối trả giá nữa.”

N giây sau, Âu Vũ Thanh đưa tay nhìn đồng hồ: “Thời gian đến rồi.”

Cô gái gật đầu: “Um, có thể lau đi rồi.”

Người đàn ông không đưa tay lên, chỉ giương cầm: “Có một bài thơ nhưng rất ít người Trung Quốc thuộc lòng, câu đầu tiên là “Cày ruộng đương lúc ban trưa, câu sau anh không nói nữa, em tự tìm đi.”

Người phụ nữ chớp mắt.

Đôi mắt người đàn ông híp lại, giọng nói trở nên cứng rắn: “Qua đây, ăn nó đi.”

Cô gái đứng dậy, muốn rời khỏi bàn ăn: “Cơm ở trên miệng anh, anh tự ăn đi!” nhưng thoáng chốc cô đã ngả lên đùi người đàn ông.

“Ăn đi.”

Thế là, hạt cơm đó, rốt cuộc cũng chui vào miệng người phụ nữ, cô tự mình tiến đến miệng người đàn ông, cuối cùng không rõ ai ăn ai. 10 phút sau, cô ngồi trước bàn làm việc của Âu Vũ Thanh xem máy tính, Âu Vũ Thanh không biết bận đi đâu, cô vẫn đang lấy khăn giấy lau miệng.

Hai cái miệng ăn canh cừu, cứ như vậy dây dưa triền miên sao không dính đầy dầu mỡ được.

Cô đăng nhập vào MSN, bình thường cô đều dùng QQ, MSN là sau khi Diệp Phong đi Pháp cô mới dùng, bởi vì Diệp Phong dùng MSN, cho nên trong MSN của cô, người liên lạc chỉ có một người đó là Diệp Phong.

Hơn 10 ngày không liên hệ với Diệp Phong, trong 10 ngày đó, cô lên MSN mấy lần đều không thấy Diệp Phong online, cũng không thấy tin nhắn của anh.

Hình như anh rất bận.

Hơn một tháng trước vẫn như vậy, anh định kỳ sẽ liên hệ với cô, một tuần ít nhất một lần, hai người gọi video call, ngồi trước máy tính trò chuyện với nhau, cô kể anh nghe mấy chuyện thú vị ở công ty quảng cáo, nói với anh Tiểu An lại thất tình, cứ muốn kéo cô đi nhậu, Diệp Phong thì kể cho cô nghe về cuộc sống ở Pháp, anh quay lại làm việc ở công ty cũ và sống chung với mẹ, anh họ cũng đang ở Paris, còn nói, có cô gái theo đuổi anh, rõ ràng biết anh bị bệnh tim còn muốn cùng anh hứa hẹn.

Cô nói, anh thử đi, cô gái ấy nhất định là một cô gái dũng cảm.

Diệp Phong nói, vậy sẽ thử xem, lần sau cô ấy hẹn anh, anh sẽ đồng ý.

Hai người nói chuyện, nhìn nhau trong màn hình cười rất vui, đây dường như là lần mà họ nói chuyện vui vẻ nhất.

Nhưng sau đó Diệp Phong đột nhiên bặt vô âm tín ba tuần.

Cô gửi tin nhắn trên MSN cho anh rất nhiều lần, Diệp Phong đều không trả lời, cuối cùng cô nhịn không được liền gọi điện cho anh, gọi ba lần ba thời gian khác nhau cũng không có người nhận, cô bắt đầu thấy hơi hoang mang, lúc nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, Diệp Phong cuối cùng cũng xuất hiện,

Anh nói anh đi du lịch ở Bắc Âu, sau đó gửi hình đi du lịch cho cô xem.

Có một bức ảnh trước bức tượng nàng tiên cá ở Đan Mạch, còn có một bức ảnh chụp ở thị trấn cổ Gamla stan, Thụy Điển, Diệp Phong trong hình, đứng trên con đường nhỏ mang phong cách cổ kính, nhìn vẻ mặt thư thả trông anh trẻ ra vài tuổi.

Cô yên tâm rồi.

Nhưng cô không nhìn thấy anh qua màn hình máy tính, anh gửi tin nhắn nói camera trong lúc anh lau nó thì không cẩn thận làm hư rồi.

Cuối cùng cô dặn anh thay cái camera mới.

Anh đồng ý.

Từ hôm đó đến nay, trôi qua 10 ngày, Diệp Phong vẫn không có tin tức gì.

Cô lại dâng lên kích động muốn gọi điện cho anh, nhưng cô kiềm chế, Diệp Phong có cuộc sống riêng của anh, cô không thể cứ như vậy xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa.

Nhưng thật ra cô chỉ muốn biết anh vẫn ổn là đủ.

Những chuyện khác cô không quan tâm.

Cô ấn vào avatar màu đen, tay gõ chữ trên bàn phím:

“Diệp Phong, năm mới anh đi đâu chơi, em và Âu Vũ Thanh sẽ đi Hải Nam nghỉ dưỡng. Anh rất bận hả? Nhìn thấy tin nhắn thì trả lời em.

Nhìn lại dòng chữ rất lâu, cuối cùng cô thêm ba chữ phía trước chữ “ trả lời em.”

“Nhất định phải.”

Cô nói: “Nhất định phải trả lời em.”

Cô không dám viết thêm nếu không cô sẽ rất lo lắng.

_________________

Nguyên văn bài thơ:

Cày ruộng đương lúc ban trưa

Từng giọt mồ hôi rơi xuống

Có ai biết được cơm trên mâm

Từng hạt từng hạt biết bao cay đắng

Bài thơ ca ngợi nhân dân lao động, chúng ta thường dùng bài thơ này để giáo dục con cháu quý trọng hạt gạo.

-----------------------

Tình thú của hai vợ chồng nhà này thật là ngộ nghĩnh = ))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui