Phó Ngự Phongnhàn nhạt ừm một tiếng, thẳng thắn đứng dậy khỏi xe lăn và nói:
“Sau này đừng nhắc đến cái thứ chuột cống khốn kiếp này trước mặt tôi nữa.”
Dịch Phàm nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình và ngập ngừng nói:
“Thế chuyện của tiểu thư Ôn Lương…”
Nam nhân sắc mặt tối sầm:
“Cũng đừng nhắc tới!”
Dịch Phàm quay người và bỏ đi.
Ôn Tranh Hữu hôm nay rất vui vẻ, còn không đợi được về nhà, đã nhanh chóng gọi điện cho Ôn Lương.
Ôn Lương ban ngày tâm tình cảm thấy khó chịu, buổi tối ngủ rất sớm, cô hơi kinh ngạc nhìn thấy Ôn Tranh Hữu gọi cho mình vào lúc hơn mười giờ thế này.
Trượt ngón tay nhấc máy, Ôn Lương vừa nhận cuộc gọi đã hét lên:
“Ông nội, tại sao trễ như thế ông còn chưa ngủ?”
Ôn Tranh Hữu cười to truyền đến, Ôn Lương nghe được thì đầu sẽ đầy dấu chấm hỏi.
“Lương Lương, xong rồi, ông nội đã giúp con xong rồi!”
“Ông nội, có chuyện gì vậy? Chuyện gì xong? Hiện tại ông đang ở đâu? Tại sao lại nghe bên ngoài ồn ào như vậy!”
Ôn Tranh Hữu vui vẻ ngâm nga một giai điệu nhỏ và nói một cách đắc ý:
“Tối nay ông với tình lang của con đã ăn tối cùng nhau.
Cậu ta đã hứa với ông sẽ sống cùng với con.”
Nói xong, giọng nói của ông liền chuyển đổi, “Ái chà, ánh mắt của Lương Lương nhà chúng ta thật không tệ.
Phó Ngự Phong, cậu bé này mặc dù hiện tại chân không được tốt nhưng tính cách và ngoại hình lại rất tốt.
Lương Lương, sau này hai người về sống với nhau, có tiểu tử họ Phó bao bọc con ông nội liền đẩy con đi.”
Trái tim!
Ôn Lương đại khái đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô hơi tái mặt.
“Ông nội, ngài cùng Phó Tổng rốt cuộc đã nói chuyện gì?”
Ôn Tranh Hữu giọng điệu giễu cợt:
“Làm sao? Con sợ tacáo trạng gì con trước mặt tiểu tình lang của con sao? Haha, đừng lo lắng, ông nội không nói gì, chỉ nói đến việc con thích cậu ta, và cậu ta cũng đồng ý!”
Chuyện này xong rồi! Bây giờ nhảy có xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
Khuôn mặt của Ôn Lương lúc đỏ lúc trắng.
Lại còn tình lang … Cô không thể không phẫn nộ về sở thích xấu xa của Ông nội.
Cô không thể tưởng tượng sau này khi gặp Phó Ngự Phong sẽ giải thích như thế nào.
***
Ôn Tranh Hữu hồn nhiên kể chuyện, ông phấn khởi nhiệt tình kể cho cô nghe chi tiết bữa ăn của ông với Phó Ngự Phong, Ôn Lương không có để tâm lắng nghe, chỉ có câu cuối cùng ông nói: “Đúng rồi, Lương Lương, ông đã nói với Ngự Phong rồi, mười ngày sau là ngày lành, hai người các con đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước đi, ông thấy tiểu tử họ Phó đó cũng có hứng thú với chuyện này, chỉ cần hai người các con đăng ký kết hôn, tình cảm sẽ dần dần được bồi dưỡng tốt!”
Ôn Lương kinh ngạc trợn to hai mắt, “Nhanh như vậy sao!”
Sau khi nghe những lời đó, Ôn Tranh Hữu dừng lại và hỏi:
“Con cảm thấy nhanh sao, Lương Lương?”