Đứa em gái ôn Noãn đó của ôn Lương, Tô Thừa cũng có biết một chút, là một đứa con gái tâm tư bất chính, không quen nhìn ôn Lương sống tốt.
Vì lý do nghề nghiệp, cô ấy quanh năm hoạt động trong làng giải trí đã chứng kiếnvô số quy tắc bất thành văn về chuyện bẩn thỉu.
Ôn Lương đi với bọn họ rồi chơi say, nếu không có nét bút đứa em gái kia thì có đánh chết cô ấy cũng không tin.
Nhưng cô ấy lại ngẩng đầu nhìn ôn Lương với vẻ mặt thoải mái, tựa hồ cũng lười quan so đó, lập
tức hung hãng phun ra mây câu ác khí, khuyên giải an ủi nói:
“Được rồi, ôn Lương, đừng buồn, bạn trai Đường Gia Hào kia, nhìn qua cũng có vẻ không phải là thứ gì là tốt.
Vừa văn thừa dịp có cơ hội này thoát ly khỏi đám người đó thật xa, cậu lui về sống cuộc sống của mình như cậu đã từng mong ước.”
Ôn Lương cảm nhận được sự quan tâm cùa cô ấy, kéo ra một nụ cười:
” Cảm ơn cậu, Thừa Thừa.
Đã qua một thời gian rồi, tớ cũng
không quan tâm nhiều như vậy nữa.
”
Tô Thừa thấy trạng thái của cô không giống giả, hơi hơi an tâm, đứng dậy đi tới nắm tay ôn Lương kéo ra ngoài.
.
“Đi, quên hết chuyện không vui, hôm nay chị em sẽ đưa cậu đi vui vẻ, cho cậu cảm thụ cảm giác được tôn dùng như Thượng Đế!”
Ôn Lương cười nói.
” Hôm nay cậu muốn đến trung
tâm thương mại nào?”
Tô Thừa giảo hoạt nở nụ cười:
“Chợ Dạ Độ Nhất!”
“Cái gì! Không phải là quan bar mà là chợ sao? Tớ không muốn đi!” Một tiếng đồng hồ sau, hai người họ vẫn đứng ở đầu phố chợ Dạ độ.
Cuối đông tháng mười bị chịu ảnh hường của dòng lạnh, bầu trời sớm tối, lúc này mới sáu giờ chiều, trời đã hoàn toàn chỉ còn màu đen, hàng quán ven đường sáng lên đèn neon, hoa hồng.
Rượu lục, rất đẹp mắt.
ôn Lương vẻ mặt yêu kiều, nhìn những người phụ nữ ăn mặc phơi phới trên đường, không nhịn được nắm chặt áo khoác bành tô bằng nhung trên người.
“Tớ… Tớ không muốn đi vào…”
Tô Thừa trợn mắt xem thường, có chút cám hận rèn sắt không thành, chọc chọc vào ôn Lương đang cúi thấp đầu:
” Ôn Lương Lương, cậu không cần một lần bị rắn cắn mười dây thừng đúng không? Đây là quán bar, cũng không phải khách sạn hộp đêm.
Tớ ở bên cạnh cậu,
cậu sợ cái đinh gì! Đi theo tớ nhất định sẽ cho cậu cuộc sống về đêm khác biệt! ’’
Ôn Lương bị cô ấy hung tợn như vậy, cô không nhịn được tụt đầu lại, chỉ có thể nhận mệnh đi theo cô ấy vào quán bar gần nhất.
Hai người bước vào, Tô Thừa đưa Ôn Lương đi tới quầy bar bên trong gọi hai ly cocktail nhẹ, sau đó hai người tìm một góc hẻo lánh và tối tăm một chút, bưng hai chén lên nhấm nháp một ngụm.
Tô Thừa không nhị được trợn to
hai mắt xem thường:
“Lương Lương, tuy rằng tớ biết cậu muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút, nhưng chúng ta cũng không cần phải trốn xa như vậy chứ! Làm sao cậu lại tìm cái góc xó tối đen như vậy?”
Ôn Lương xấu hổ cười cười, vừa định nói, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, vài người ngồi chéo trước mặt cô vô tình đập vào tầm mắt cô, và ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô.
Ôn Lương sắc mặt dần dần tái nhợt.
Tô Thừa sắc bén phát hiện ra cô có gì đó không ổn, nhanh chóng ngồi thẳng người nhìn cô:
” Sao vậy ? Nhìn thấy cái gì mà cậu bị dọa sợ tới vậy?”
Vừa nói xong, cô ấy không nhịn được cũng nhìn theo tầm mắt cô, đập vào mắt chính Đường Gia Hào đang ôm ôn Noãn ngồi trên sô pha.
“Ôn Lương, đó có phải là Đường Gia Hào và cái đứa em gái tiện nghi kia của cậukhông?” ôn Lương thu hồi ánh mắt, tuy rằng chỉ là sườn mặt, nhưng ôn
Lương có thể chắc chắn hai người ôm sát không xa phía trước cách đó không xa chính là người mỗi ngày đều nói bên tai cô là yêu cô ở vườn hoa Cảnh An, Đường Gia Hào.
Nhìn thấy em gái ôn Noãn.
Sự im lặng của ôn Lương dường như đã xác nhận suy nghĩ của Tô Thừa, cô ấy đập mạnh cốc rượu xuống bàn, nghiến ráng nghiến lợi nói:
“Đám gian phu dâm phụ vô liêm sỉ này, xem tớ có giết chết bọn họ không!”
Nói xong, Tô Thừa đứng dậy muốn lao tới chỗ đó.
Ôn Lương lanh tay lẹ mắt nắm lấy cô ấy, vội vàng khuyên can:
“Thừa Thừa, cậu đừng tới đó!”