Khổng Tự Bạch ngồi ở vị trí đầu tiên, sau khi nhìn thấy bức tranh,
vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, khi đưa bức tranh cho người bên cạnh, anh ta quay lại liếc nhìn người chủ trì.
Người dẫn chương trinh nhìn thấy cử chỉ của Khổng Tự Bạch, liền chạy đến, hơi hơi nghiêng đầu hỏi:
” Sao vậy Khổng tiên sinh, có vấn đề gì với bức tranh này sao?”
Khổng Tự Bạch lắc đầu nhẹ và thấp giọng nói:
“Không có vấn đề.
Tôi chỉ muốn xác nhận lại quy tắc của các anh,
trong hoàn cảnh nào thì một tác phẩm có thể đạt điểm toàn phần? >»
Người dẫn chương trinh sắc mặt hơi đổi, liếc nhìn khán giả đang bị Khổng Tự Bạch làm bùng nổ, tim đập loạn nhịp.
“Khổng tiên sinh, điểm toàn phần chỉ có thể được đưa ra bởi sự nhất trí của tất cả các giám khảo.”
Khổng Tự Bạch không khỏi quay đầu nhìn Phó Ngự Phong đang ngồi bất cần ở bên kia, mím môi nói:
“Tôi biết rồi.”
Người dẫn chương trình gật đình, trước khi đi còn nói rõ với Khổng Tự Bạch:
” Khổng tiên sinh, Phó tiên sinh cũng không dễ nói chuyện, anh thấy đấy, nếu không được thì quên đi.
Tất cả các tác phẩm có mặt hôm nay, điểm cao nhất chỉ là 8 điểm, anh cho người này chín điểm, cũng có ý nghĩa rất lớn.
” Khổng Tự Bạch nghe vậy, ánh mắt trầm xuống không trả lời, người dẫn chương trình thấy vậy liền ngậm miệng quay về chỗ cũ.
Đồng thời cũng không khỏi thắc
mắc đây là bức tranh vẽ gì mà khiến Khổng Tự Bạch luôn bình tĩnh, bất chấp hàng nghìn con mắt đang nhìn mình để gọi điện cho anh ta đến hỏi quy tắc, cũng muốn cho người ta điềm tuyệt đối!
Lúc này, “Lương mục” vừa mới chuyển đến tay Phó Ngự Phong.
Ôn Lương ở dưới khán đài vừa nhìn thấy cành Khổng Tự Bạch gọi người dẫn chương trình lại thì thần nói nhỏ, trong lòng càng thêm xao động.
Lúc này, nhìn Phó Ngự Phong một tay cầm bức họa của mình, một tay đặt ở trên môi, anh nhướng mày nhìn nó,
không biết đang suy nghĩ cái gi .
Ôn Lương tim muốn nhảy lên tới cổ họng, không biết trên sân khấu đã xảy ra chuyện gì khiến cho vài chuyên gia khẩn trương như vậy.
Lúc này, một đôi tình nhân trẻ ngồi bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa:
“Ai, anh nghĩ tranh của tác giả này có phải là đạo văn không, nằng không vì sao mấy chuyên gia lại đều nghiêm túc như vậy!”
“Không biết nữa.
có lẽ là thủ
đoạn không cao minh nên đã bị người ta nhìn ra! ”Ôn Lương ờ bên cạnh nghẹn ngào thở ra mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại, không nghe người bên cạnh nói, lúc này lại ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy một vài bị chuyên gia trên sân khấu đang muốn đi tới chỗ của Phó Ngự Phong, có một vài người thì vây quanh nhìn bức họa kia.
Đây là lần đầu tiên cảnh tượng này xuất hiện trong ngày hôm nay, tất cả mọi người đều bị thu hút và âm thầm bày tỏ sự thích thú.
Phó Ngự Phong cầm trên tay bức tranh “Lương mục”, đôi mắt nheo lại đối diện với ánh mắt của người trên tranh, cách một lớp giấy vẽ, anh dường như có thể cảm nhận được bi thương cô độc của người trong bức tranh, trong lòng anh khẽ thở dài một hơi, Vạn Thọ này quả nhiên không hề khiến cho mình thất vọng.
Lúc này, Phó Ngự Phong và một số họa sĩ đều đang vây quanh anh, hai người ngồi phía sau chăm chú quan sát bức tranh, ngạc nhiên thờ dài:
“Thật sự là có linh khí.
Tôi đã vào
nghề đã nhiều nám như vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi từng thấy một đôi mắt sống động như vậy.”
“Đôi mắt này thực sự được vẽ rất đẹp.
Thật khó có thể tưởng tượng rằng chúng được tạo ra bởi một họa sĩ trẻ.”
Khổng Tự Bạch, người đã im lặng ờ bên cạnh, nhìn thấy điều này thì bước lên phía trước một bước, anh ta nói với Phó Ngự Phong:
“Phó tiên sinh, tôi và ba vị tiền bối đều cảm thấy rằng bức’ Lương mục’ này là một tác phẩm vô
cùng tốt.
Khổng mỗ đối với các tác phẩm xuất sắc luôn không nỡ bỏ qua.
Tôi muốn cho tác phẩm này điểm tuyệt đối, ý ngài thế nào?”
Khổng Tự Bạch nhìn nhìn Phó Ngự Phong sốt sắng, thấy anh vẫn bộ dáng lười biếng như trước, không biết liệu anh có đồng ý hay không.
Phó Ngự Phong ngẩng đầu liếc nhìn Khổng Tự Bạch không trả lời mà quay sang hỏi hai chuyên gia đang ngồi phía sau.
“Hai vị nghĩ thế nào?”
Một vị lão gia tử mặt mũi nhìn chằm chằm trên bàn vẽ, sau khi nghiêm túc quan sát một hồi, mới gật đầu:
“Tôi không có ý kiến, hôm nay tác phẩm này quả nhiên ưu tú hơn rất nhiều so với các tác phẩm khác!”
Một người khác cũng lắc đầu:
” Tôi cũng nghĩ vậy.”
Đôi mắt Phó Ngự Phong hơi nhuốm một chút ý cười, anh đặt tác phẩm lại trên bàn triển lãm, nói:
” Một khi đã như vậy, vậy Khổng tiên sinh nói đi.
Tôi không có ý kiến.
“Khổng Tự Bạch hơi ngạc nhiên khi nghe lời này của anh.
Theo lý thuyết, các thương nhân đầu tư cho các cuộc thi như thế này bình thường đều là sắp xếp theo quyết định nội bộ, chưa kể Phó tiên sinh này còn đích thân đến tham gia cuộc thi.
Sảng khoái đồng ý như vạy quả thật khiến anh tâ có chút bất ngờ.
Nhưng tình huống hiện tại không thích hợp cảm ơn, Khổng Tự Bạch khẽ gật đầu với Phó Ngự Phong rồi quay đầu lại gọi nhân viên gỡ bức tranh xuống, cầm lấy
micro.
“Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ đợi.”