Từ sau khi lấy được cuốn sổ màu đỏ kia, Phó Vãn đã láng máng cảm nhận được rằng hình như mối quan hệ của hai người họ đã sinh ra chút biến hóa rất là vi diệu.
Ở trong thế giới của cậu, người từ trước đến nay cậu vẫn gọi là anh bỗng dưng có thêm một thân phận và tầm quan trọng khác hẳn lúc trước.
Nhưng Phó Vãn cũng chẳng cẩn thận bóc tách sự biến hóa ấy làm gì, cậu hớn ha hớn hở cất gọn chứng nhận kết hôn rồi đi về nhà mới với Tề Diệp.
Lúc thiết kế căn biệt thự bên rừng phong, thi thoảng Phó Vãn cũng ghé qua, khi ấy cậu nổi hứng ba hoa chích chòe đề xuất cho anh cậu vài ý kiến, thế mà Tề Diệp lại bảo nhà thiết kế tôn trọng ý tưởng của cậu.
Bởi vậy nên từ bố cục cho đến các thiết bị được lắp đặt ở bên này đều rất hợp ý Phó Vãn.
Môi trường ở đây cho cậu cảm giác rất dễ chịu.
Vào đến nhà, cậu vừa đổi giày đã ngồi lên ghế sofa, tìm một vị trí thoải mái, sau đó kết nối máy chơi game với TV lớn trong phòng phòng khách.
"Anh ơi, lại đây chơi game nào." Phó Vãn gọi.
Tề Diệp ngơ vài giây, sau đó anh đặt điện thoại xuống: "Đến liền."
Phó Vãn đưa tay cầm chơi game cho anh cậu, cả hai ngồi trên ghế sofa chơi "It Takes Two".
Hai người họ hay chơi game với nhau, một người còn đặt chân trong ngành sản xuất game.
Cả hai phối hợp rất ăn ý, tuy đôi lúc cũng móc mỉa nhau mấy câu nhưng chẳng khi nào cãi nhau thật cả.
Đến giờ Phó Vãn mới thấy thoải mái hơn chút, những cảm xúc tiêu cực trong lòng đã biến mất sạch sẽ.
Lúc chơi vui quá, cậu nhấc cả hai chân lên ghế rồi gác lên chân Tề Diệp, cậu nằm dựa lưng lên tay vịn, nghiêng người chơi game, thi thoảng lại cọ cọ lòng bàn chân vào đầu gối của Tề Diệp.
Tề Diệp rũ mi, anh liếc nhìn cậu một cái, không nói lời nào.
Người nhỏ ở nửa bên phải màn hình TV bỗng loạng quạng, đánh ra một đòn rất chi là chán.
"Ủa anh?" Phó Vãn đặt tay cầm chơi game xuống, "Sao tự dưng chơi gà thế? Anh mệt à?"
"Hơi hơi." Giọng Tề Diệp rất trầm.
"Thế không chơi nữa." Phó Vãn hiểu chuyện lắm, "Chơi game cũng phải điều độ."
Tề Diệp đẩy hai chân cậu ra, điều chỉnh cho cậu một tư thế ngay ngắn rồi đứng dậy cất gọn thiết bị chơi game.
"Anh ơi, em muốn ăn cơm anh nấu." Phó Vãn nói, "Được không ạ?"
Tề Diệp nấu cơm rất ngon, cực kỳ có hương vị gia đình, cậu thích lắm.
Nhưng mà chẳng mấy khi Tề Diệp xuống bếp, mỗi lần anh nấu cơm đều là vì cậu muốn ăn thôi.
"Được chứ." Tề Diệp vẫn luôn dễ tính với cậu, "Anh vào coi thử trong tủ lạnh có nguyên liệu gì không.
Chúng ta mới chuyển qua đây, chắc họ cũng không chuẩn bị nhiều nguyên liệu."
"Anh nấu gì em cũng ăn." Phó Vãn không kén chọn chút nào.
"Đích thân Thái tử Hân Tự xuống bếp nấu cơm cho em cơ mà."
Sau khi Tề Diệp thay qua quần áo mặc ở nhà thì nhìn anh không lạnh lùng nghiêm chỉnh như lúc ở công ty.
Thế mới nhận ra, anh cũng chỉ giống Phó Vãn thôi, vẫn là một nam sinh chưa tốt nghiệp đại học.
Anh mở tủ lạnh ở trong phòng bếp, lựa mấy nguyên liệu Phó Vãn thích ăn rồi tìm công thức nấu ăn, xoay người bắt đầu nấu cơm.
"Kết hôn với anh mình vui quá trời!" Sau lưng anh truyền tới tiếng cười nói hớn ha hớn hở của Phó Vãn.
Tâm trạng vui mừng của cậu lan sang cả anh, khóe miệng Tề Diệp hơi cong lên, nhưng ngay sau đó anh nhận ra điều gì không đúng lắm, sự vui vẻ trên môi cũng nhạt dần.
Tầng hai của căn nhà này được thiết kế một phòng ngủ lớn, vừa đủ để hai người họ dùng.
Bên ngoài phòng ngủ là ban công, đứng ở ban công có thể trông thấy phong cảnh núi rừng cách đó không xa.
Nghe nói vào mùa thu, lá phong đỏ sẽ phủ khắp núi rừng.
Phó Vãn đứng ngoài ban công hít thở không khí trong lành của buổi chạng vạng.
Trong bồn hoa nhỏ bên cạnh ban công được trồng hàng loạt cỏ ba lá chẳng đáng mấy đồng, từng phiến lá non xanh mơn mởn được cơn gió vỗ về, đây cũng là thứ cậu thích.
Cậu lấy thiết bị livestream của mình từ vali ra, lắp đặt trên bàn làm việc, sau đó bật máy tính lên, ấn vào biểu tượng của nền tảng livestream Bình Tâm TV.
【Phòng livestream của streamer "Vãn Dạ" mở rồi nè~】
【Vãn Dạ: Hôm nay chơi bừa thôi.】
Thông báo vừa mới được gửi đi, lập tức có một đống người tràn vào phòng livestream.
"Mấy ngày không gặp, các cưng nhớ anh không nào?" Phó Vãn hỏi.
[Không nhớ, bố trèo tường rồi, cảm ơn.
Bố đã trở thành người đứng đầu bảng của streamer khác, mày mất đi bố rồi.]
[Streamer ngu ngốc đi kết hôn đấy phỏng, dạo này chẳng livestream theo quy tắc gì cả.]
[Ông rảnh rỗi vô phòng livestream của An Hạ làm trò khùng điên mà không thèm nhòm ngó gì đến đám anh em nhà mình, tình cảm giữa chúng ta phai nhạt rồi.]
[Hôm nay live bao lâu é?]
Phó Vãn ước tính thời gian ăn cơm tối xong trả lời: "Live hai tiếng thôi, lát nữa tui còn đi ăn cơm."
Cậu tải một game online đối kháng dưới trướng Hân Tự về máy, đăng ký tài khoản.
Một ván của game này cũng không dài, chỉ khoảng hai, ba mươi phút thôi, rất thích hợp để giết thời gian.
Hơn nữa, tuyên ngôn của nó là "huynh đệ đồng lòng", gãi đúng chỗ ngứa của Phó Vãn lúc này.
Cậu điều khiển nhân vật của mình, vượt qua màn hướng dẫn người mới, bắt đầu ghép đội ngẫu nhiên với người qua đường để pk với đội khác.
"Cốt truyện hơi dài dòng." Cậu vừa chơi vừa đánh giá, "Nhưng có thể thấy được cơ chế trò chơi có vài điểm rất mới mẻ..."
Cậu ngừng lại một lát, số bình luận tức khắc tăng lên.
[Nói chứ, streamer gà vãi.]
[Hổng phải đâu, bộ thím không nhìn ra đồng đội của ổng toàn chơi bừa thôi à, tổ đội như này thì chơi bời gì.]
[Há há há trận đầu ổng chơi có thằng out vào giây cuối luôn.]
"Giao diện game có thể tối ưu hóa hơn..." Phó Vãn hơi mím môi rồi lại nói tiếp.
Chắc là do ban nãy chơi game cùng anh cậu quá ăn ý, trải nghiệm được cảm giác đứng trên đỉnh cao cho nên bây giờ Phó Vãn chơi cứ thấy bực hết cả mình.
Đồng đội gì mà như người rừng, không biết cái gì gọi là phối hợp.
Ở cái cấp độ này thì cậu có thể thắng, nhưng cậu thắng cũng chẳng thấy thoải mái tí nào.
Chơi xong một ván, cậu hơi nhớ thương người anh đang bận rộn dưới bếp của mình.
【Streamer "Xí Muội Nho" đang lái xe Maybach vào phòng livestream của "Vãn Dạ".】
[Xí Muội Nho]: Úi, em Vãn chơi game này hở?
"Ông cũng chơi à?" Phó Vãn hỏi.
[Xí Muội Nho]: Ghép đội với tui, chơi thử ván nào.
Phó Vãn ghép đội với hắn.
"Xí Muội Nho" chơi game khá ổn, trò này lên sóng chưa được mấy ngày mà thao tác của hắn đã ăn đứt bao nhiêu người.
Phó Vãn chơi cùng hắn mấy ván, ván nào cũng chém giết đã tay, thắng chẳng tốn tí sức nào.
Nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy hơi thiếu thiếu.
Ví dụ như lúc cậu chơi với Tề Diệp, thậm chí chẳng cần nói gì, cũng chẳng cần phải giao tiếp bằng mắt, cậu biết rõ rằng anh sẽ đánh thế nào, Tề Diệp cũng rất hiểu cậu.
Không riêng gì chơi game, có rất nhiều chuyện giữa hai người đều là như vậy.
Sự ăn ý giữa cậu và Tề Diệp được vun đắp qua bao nhiêu năm trời, dường như chẳng ai có thể thay thế được.
"Làm sao thế?" Trong tai nghe vang lên tiếng cười của Xí Muội Nho, "Chơi game với ông mà ông còn thở ngắn than dài, tui chơi gà lắm gả?"
"Gà, gà chết đi được, không nỡ nhìn luôn đấy." Phó Vãn đáp, "May là có tui kéo ông, mau tặng quà bồi thường tui đi."
"Dẹp mẹ đi." Xí Muội Nho vừa cười vừa mắng, "Quả bom khi nãy có mỗi 10% phát nổ, ông đạp vô một cái, nó nổ tui tan xác, giờ tui tính sổ với ông nhá?"
Nói vậy thôi chứ, thân là streamer lớn của nền tảng, Xí Muội Nho hào phóng vung tay tặng Phó Vãn không ít quà.
"Thưởng cho ông, fans của ông toàn kêu ông nghèo kiết xác." Xí Muội Nho hỏi, "Hồi bữa chân bị thương đã khỏi chưa?"
"Cũng sắp khỏi." Phó Vãn trả lời, "Đi được nhưng vẫn đau."
Cậu nói chuyện với Xí Muội Nho thêm mấy câu, nói lời tạm biệt rồi tắt livestream.
Ngó thời gian thì cơm tối của anh cậu cũng ra lò rồi.
Phó Vãn nghênh ngang đi vô thang máy để xuống tầng một.
Tề Diệp đang bày món ăn đã nấu xong lên bàn bếp, bốn mặn một canh, từ vẻ ngoài đến hương vị đều cực kỳ ổn áp.
"Em đúng giờ phết nhỉ, Phó Tảo Tảo." Tề Diệp nói.
"Em đói mà.
Ơ anh?" Phó Vãn nhìn chiếc điện thoại Tề Diệp để trên bàn, "Anh xem em livestream sao?"
"Anh nghe thôi."
Hình như hôm nay tề Diệp không vui lắm, Phó Vãn có thể nghe ra.
Cậu lấy bát đũa đặt lên bàn ăn: "Haiz, anh à, chơi game với họ không vui bằng chơi với anh."
"Sao em lại nói thế?" Tề Diệp múc cho cậu một bát canh.
"Em không nói rõ được, nhưng em cảm thấy họ chẳng hiểu em bằng anh." Phó Vãn cúi đầu xúc cơm.
Có lẽ đồ ăn anh cậu nấu là đồ ăn ngon nhất trên thế giới này, hương vị gia đình rất rõ ràng.
Không hiểu sao cậu bảo chơi không vui mà ngó tâm trạng của anh cậu lại có vẻ tốt lên.
Sự không tập trung biến mất sạch, anh lại cùng cậu nói qua chủ đề khác.
"Lát nữa người ta đem lễ phục tới." Tề Diệp bảo, "Đây là hàng đặt riêng, khi trước anh đưa người ta kích thước, nếu như có chỗ nào không hợp thì phải sửa lại ngay."
"Hàng đặt riêng ấy ạ..." Có một vấn đề Phó Vãn khá là để ý, "Anh báo chiều cao của em cho người ta là một mét bảy chín hay một mét tám vậy?"
Tề Diệp cạn lời: "...!Cái này quan trọng lắm à? Anh đưa số liệu thực tế."
Đây không phải lần đầu tiên anh thấy Phó Vãn xoắn xuýt về vấn đề này.
"Chậc...!Đàn ông con trai không thể dưới mét tám được." Phó Vãn nói chắc nịch, "Em sẽ cao lên thôi."
"Đến ngày kết hôn mới cao lên à?" Tề Diệp chế giễu.
"Anh phiền thế!" Phó Vãn dỗi.
Tề Diệp cười nhạo cậu một trận, bữa cơm đầu tiên trong căn nhà mới trôi qua bằng sự náo loạn ầm ĩ của hai người họ.
Tề Diệp nhịn xuống cảm giác rối loạn trong lòng, anh nhìn Phó Vãn đang dính chặt lấy cái ghế sofa, ánh mắt dần trở nên mềm mại.
Nhìn thật giống một gia đình, cũng ra dáng phết đấy.
Ngoài sân vang lên tiếng chuông cửa, lễ phục đặt may riêng được đưa tới.
Bên ngoài hộp quà tinh xảo màu trắng của thương hiệu lớn nào đó được thắt một dải ruy băng trắng, vừa mở hộp ra đã thấy một phong thư tiếng Anh được nhà thiết kế lễ phục viết tay, nội dung là ý nghĩa của cách thiết kế lễ phục và lời chúc phúc.
Phó Vãn cứ tưởng Tề Diệp sẽ moi từ trong hộp ra một bộ váy cưới hay sườn xám Trung Quốc gì gì đó, cơ mà không phải, nhà thiết kế chuẩn bị cho cậu một bộ Âu phục màu trắng, Phó Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Bộ Âu phục này được thiết kế rất đặc biệt, ngoài việc giữ nguyên phom dáng của Âu phục để phù hợp cho những dịp trang trọng thì ở những chỗ như cổ áo, ống tay áo, vạt áo, nhà thiết kế đều thêm vào rất nhiều những yếu tố thời thượng.
Vì hôm nay đi chụp ảnh kết hôn nên Phó Vãn mặc một chiếc áo sơ mi ngay ngắn, nhưng bên ngoài áo sơ mi cậu lại tròng thêm một chiếc áo hoody có tai gắn trên mũ, mũ áo hoody có cả phéc mơ tuya, cậu vội vã cởi áo ra để thử lễ phục, không biết cởi kiểu gì mà túm luôn cả áo sơ mi ở trong lên.
Phéc mơ tuya vướng phải một nhúm tóc của cậu, Phó Vãn vừa nhấc lên đã bị kéo cho đau cả đầu.
Tầm nhìn bị cản lại, cậu giãy thế nào cũng không cởi ra được.
"Au! Anh ơi, cứu em!"
Tề Diệp đang xem lại lễ phục của mình, ngẩng đầu lên thấy Phó Vãn ngó ngoáy như con đuông dừa nhào về phía anh, áo của cậu che hết đầu, vạt áo sơ mi bị kéo lên, lộ ra vòng eo nhỏ gầy trắng nõn.
Mắt thấy Phó Vãn sắp mò mẫm đụng phải tường, Tề Diệp duỗi tay ngăn cậu lại.
Không còn áo quần ngăn cách, năm ngón tay của anh dính chặt lên eo Phó Vãn.
_ _ _.