Kết Hôn Với Người Chồng Điên


"Vậy nên cậu không giỏi giang bằng vợ tôi.

" Tần Yến Từ bước nhanh rời đi.


Thẩm Tranh Thương không phục: "Ai không giỏi? Cậu nói lại lần nữa xem.

"

"Tôi chỉ nói cậu không giỏi bằng vợ tôi, chứ có nói cậu không giỏi đâu? Nếu cậu muốn hiểu như vậy thì tôi cũng chịu.

"

Thẩm Tranh Thương: "! " Nghe câu này sao mà đáng ăn đòn quá.

"Ngày mai Tư Tư có đến không?"

"Không đến.

Tôi sẽ đến đây, chỉ sợ cậu! " Tần Yến Từ không nói tiếp, ông nội của người ta vừa mới từ cửa tử trở về, nói thẳng quá thì không hay.

"Sợ em gái cậu có điều hối tiếc.

"

"Cậu thừa nhận Tư Tư là em gái tôi rồi à?" Đôi mắt Thẩm Tranh Thương sáng rực.


"Tôi thừa nhận thì có ích gì? Tôi đâu có quản được ý kiến của vợ tôi.

" Tần Yến Từ chỉ biết ủng hộ mọi quyết định của vợ.



Thẩm Tranh Thương: "! " Ngay cả vợ mà cũng không quản được, đúng là vô dụng!

Tần Yến Từ từ bệnh viện trở về, Tư Tư đã tắm rửa xong, dựa vào đầu giường đọc sách chờ hắn.


"A Từ, anh về rồi à? Ông nội Thẩm thế nào rồi?"

"Ông ấy tỉnh rồi, bác sĩ nói tình trạng khá ổn, chắc qua được.

"

Tư Tư cũng xem như yên tâm: "Cảm ơn anh, em đã pha trà cho anh.

" Cô đưa cốc giữ nhiệt ở đầu giường cho hắn.


Tần Yến Từ đang khát, nhận lấy và thử uống một ngụm, nhiệt độ vừa phải, hắn uống một hơi hết nửa cốc: "Ông nội em nói, nếu ngày nào ông đi, ông sẽ để lại cái hòm nhỏ cho em, em có muốn không?"

"Em không cần đâu.

"

Tần Yến Từ giải thích: "Chuyện của Thẩm Như, nghe nói cha em không tha cho cô ta, giọng điệu của bác cả nhà họ Thẩm nghe như cha em muốn xử lý cô ta.

"

"Thật không? Vậy thì ông ấy đúng là tốt, mẹ em dưới suối vàng cũng được an ủi phần nào.

"

"Nhưng ông ấy là anh trai, lại quyết liệt với em gái như thế, nhà họ Thẩm chắc cũng không dung thứ cho ông ấy, ít nhất là sau này khi ông ấy mất, không được vào khu mộ tổ tiên.

"

"Nếu ông ấy không lấy vợ, mà em lại chết sau ông ấy, em có thể thừa nhận ông ấy là cha không? Để con cháu em thờ phụng ông ấy, chẳng phải cũng được sao?"

Tần Yến Từ nghe mà thấy không may: "Sao lại nói chuyện chết chóc thế này, em phải sống trường thọ chứ.

"

"Sống trường thọ? Vậy thì anh cùng lắm chỉ sống cùng em đến trăm tuổi thôi, sau khi anh mất, em sẽ tìm người khác.

"

Mặt Tần Yến Từ đen lại.


Tư Tư vội bỏ sách xuống ôm lấy hắn: "Em chỉ đùa thôi, đừng giận mà.

"

"Em phải bù đắp cho anh.

" Tần Yến Từ cúi đầu nhìn vào ngực cô.



Tư Tư buông hắn ra, chân thành hỏi: "Anh muốn em bù đắp thế nào? Chỉ cần anh không giận, sao cũng được.

"

"Thật không? Vậy anh muốn em.

"

Tư Tư: "! " Cô phát hiện ánh mắt của hắn không đúng, nhìn xuống theo hướng mắt hắn, chỉ thấy cổ áo mình đang mở rộng.


Cô vội vàng che lại.


Tên đàn ông xảo quyệt này.


Cố ý gài bẫy cô!

Sáng hôm sau.


Tư Tư ngủ đến chín giờ rưỡi mới dậy.


Dậy thì phòng chỉ còn mình cô, trên đầu giường có một tờ ghi chú:
"Vợ yêu, anh đi học rồi, gặp em buổi chiều.

"

Tư Tư cất tờ ghi chú, dậy đánh răng rửa mặt, rồi đến chợ mua hai cân thịt bò và nguyên liệu, về nhà làm sốt bò.


Bận rộn đến chiều mới nấu xong sốt.


Được tổng cộng sáu lọ.



Cô lấy ra hai lọ, gói lại, viết một lá thư, cùng với quà tặng hôm qua, gửi cho ông Chu.


Hoàn thành nhiệm vụ.


Cô mang một lọ đến thăm bà.


"Bà, bà.

"

"Đang gọi hồn đấy à.

" Bà từ một nhà ở cuối hành lang đi ra, lại gần rồi lẩm bẩm: "Đã bảo đừng có suốt ngày đến thăm bà, mà cháu cứ đến, cháu không có việc gì để làm à?"

Tư Tư mỉm cười dịu dàng: "Cháu làm sốt bò mang cho bà nếm thử.

"

"Nhà bà quà chất thành núi rồi.

Đúng lúc, cháu mang về chút đi.

"

Tư Tư: "! " Ai tặng quà thế ạ?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận