Kết Hôn Với Người Chồng Điên


- Vẫn là con gái thông minh.


Tống Hàn Mai cảm thấy kế hoạch này khả thi.


Sắp xếp một người đàn ông khác cho Ứng Tư Tư, mọi người sẽ nghi ngờ bà ta.


Nhưng sắp xếp cho Tần Yến Từ, mọi người sẽ chỉ nói Ứng Tư Tư không biết tiết chế.


Lý Ngọc Vi tự hào cười:

- Tất nhiên rồi.


Đối phó với Ứng Tư Tư, không cần phải tốn nhiều sức.


Hai mẹ con họ thảo luận một lúc về các chi tiết cụ thể rồi mới vào gian nhà chính.


Lý Quân Lộc đang mắng chửi Ứng Tư Tư là con gái không biết ơn, không hiếu thảo, ví dụ như đã cho cô ăn uống, tìm cho cô một gia đình tốt, mà cô còn chống đối ông ta.


Ứng Tư Tư cảm thấy rất khó chịu.


Nhà nào mà không cấp dưỡng cho con cái?

Không giúp con gái tìm người chồng tốt?


Sao đến lượt cô thì lại như thể cô nợ ông ta vậy?

Cô lấy ra cuốn sổ, lật xem các khoản chi tiêu trong thời gian qua.


Ba tháng, tổng chi phí chưa đến mười lăm đồng.


Cộng thêm vé xe lúc đến là tám đồng.


Trong suốt mười chín năm trưởng thành, ông chỉ tiêu tốn trên người cô khoảng hai mươi đồng.


Vì cãi lại vài câu, cô trở thành “con gái không biết ơn” trong miệng ông ta.


- Tự nghĩ kỹ đi, khi nào nghĩ thông suốt thì sẽ thả mày ra.


Lý Quân Lộc lại khóa cửa.


Ứng Tư Tư ngồi thẫn thờ một lúc lâu, sau khi cảm thấy khá hơn, cô lấy ra vải và bông thừa từ việc làm áo bông, vẽ mẫu giầy làm giầy bông, làm xong một đôi ngay trong đêm.


Khi mặc quần ống rộng, chỉ lộ ra một đoạn nhỏ mũi giầy.


Cô thấy rất hài lòng.


Vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì bên ngoài vang lên tiếng quát của Lý Quân Lộc:

- Ứng Tư Tư! Đã mấy giờ rồi mà còn chưa đi ngủ? Điện không cần tiền à?

Ứng Tư Tư duỗi tay tắt đèn.


Sống dựa vào người khác, ngay cả việc mở đèn thêm một chút cũng không có quyền.


Cô thở dài.

.


Sau này khi phát đạt, cô nhất định sẽ mua một căn nhà riêng của mình.


Ứng Tư Tư nghĩ vậy, nhắm mắt ngủ.


khi tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc, mới biết cha mẹ Tần gia đã đến.


- Con gái chúng ta vẫn chưa dậy à? Đứa con này, bị tôi chiều hư rồi, quen ngủ nướng.


Ngọc Vi, con gọi nó dậy đi.


Tống Hàn Mai cười tươi đón tiếp, lén lút ra hiệu cho Lý Ngọc Vi.


Lý Ngọc Vi hiểu ý, mở cửa phòng.


Cô cố ý mở cửa rộng hết mức, cố gắng để cha mẹ Tần có thể thấy được giường ngủ bừa bộn và trạng thái không đàng hoàng của Ứng Tư Tư ngay khi họ vào cửa.


May mắn là Ứng Tư Tư hành động nhanh chóng, chỉ trong vài bước đã mặc xong quần áo, dọn dẹp giường, tóc thì chỉ buộc đơn giản.


Cô ra ngoài vừa đúng lúc gặp cha mẹ Tần:

- Cha, mẹ, hai người đến rồi.


Cô không thấy Tần Yến Từ, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.


Cha mẹ Từ mỉm cười thân thiện.


- Ồ, vừa dậy sao.


Ứng Tư Tư thẳng thắn:

- Vâng, tối qua con thức khuya may ít đồ, mệt quá nên ngủ thêm một chút.


Cô rửa tay và rót trà cho hai người.


Mẹ Tần mỉm cười nhìn cô, đứa trẻ này thật có mắt nhìn.

Bà nói:


- Hôm nay đến để bàn về việc tổ chức đám cưới với bố và dì con.


Ứng Tư Tư đáp:

- Mọi người nói chuyện đi.


Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt và đánh răng, lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.


Nội dung chính là họ dự định tổ chức lễ cưới tại nhà hàng trong thành phố, khi đó sẽ mời tất cả bạn bè và người thân đến ăn tại nhà hàng.


Lý Quân Lộc tất nhiên đồng ý.


Tổ chức ở nhà hàng không chỉ hoành tráng mà còn có thể tiếp xúc với nhiều người mà ông ta thường muốn gặp nhưng không thể.


Lý Ngọc Vi nghe thấy cảm thấy rất khó chịu, kiếp trước, cha mẹ đã đề nghị tổ chức đám cưới ở nhà hàng với cha mẹ Tần, nhưng cha mẹ Tần vì lí do tâm trạng Tần Yến Từ không ổn định nên không đến nơi đông người, chỉ tốt chức ba bàn ở viện, chỉ mời người thân.


Lần này đến lượt Ứng Tư Tư, sao lại tổ chức ở khách sạn lớn như vậy?

Cô ta có điểm nào không bằng Ứng Tư Tư?

Cô ta chen vào:

- Không phải tổ chức ở nhà thì náo nhiệt hơn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận