10.
Bước tới cửa, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Không đúng, rõ ràng anh bảo chiều nay anh bận công việc cơ mà? Làm sao đột nhiên lại về nhà?" Tôi dừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm sếp của mình.
Chu Dịch nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đưa em về nhà không phải chuyện quan trọng à? Có vấn đề gì không?"
Thế nhưng tiền đề là tôi phải đồng ý đăng kí kết hôn với anh ấy, mà anh đã sớm mua hết quà cáp cho cha mẹ, anh chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ý kết hôn ư?.
Chết tiệt, hình như tôi vừa tự mình nhảy cuống cái hố mà nhà tư bản thiết kế sẵn rồi.
Bây giờ tôi chỉ muốn quay đầu chạy thẳng, nhà tư bản quan tâm đến tôi như vậy, chẳng lẽ anh thực sự muốn chiếm đoạt nội tạng của tôi sao QAQ?
Chu Dịch bỗng nhiên đưa tay đặt lên vai tôi, giữ tôi lại, giọng điệu không nhanh không chậm nói:
” Em đâu có thể trốn mãi, bây giờ em muốn anh dắt em vào nhà, hay là em tự vào?"
Ô ô, sao sếp biết được suy nghĩ trong lòng của tôi?
Tôi miễn cưỡng bước qua cửa.
Sau khi đặt chân vào biệt thự, tôi chợt nhận ra, nhà họ Chu không phải đầm rồng hang hổ, gia đình sếp càng giống như động bàn tơ, nơi mà đồng tiền sẽ quấn lấy tôi và làm tôi chìm đắm không thoát ra được.
Nhà họ Chu khác với trí tưởng tượng của tôi về họ, cha Chu, mẹ Chu có gương mặt phúc hậu, đối với tôi cũng vô cùng thân thiện, dễ gần.
"Con là Nguyên Nguyên phải không?" Mẹ Chu nhìn tôi cười đầy trìu mến, "Trông thật xinh xắn, dễ thương, đúng là con dâu nhà chúng ta có khác.
"
Nói xong, mẹ Chu dứt khoát tháo chiếc vòng tay cùng chiếc nhẫn kim cương trên tay, đeo thẳng vào tay tôi.
"Lại đây, đây là quà gặp mặt cha dành cho con.
" Cha Chu yên lặng đưa ra một tấm thẻ ngân hàng, "Con thích gì thì cứ mua đi, cha mẹ già rồi, không theo kịp xu hướng giới trẻ các con, mua đồ sợ con không thích.
"
Tôi không biết phải làm sao, nhìn sang sếp cầu cứu.
Chu Dịch sắc mặt tự nhiên, "Cứ nhận đi, đây là tình cảm mà cha mẹ dành cho em”.
11.
Cha mẹ Chu Dịch đối xử với tôi rất chu đáo và ấm áp, họ không khiến tôi cảm thấy có áp lực, sau khi ăn cơm trưa còn lôi kéo tôi cùng chơi mạt chược.
"Ba vẫn còn thiếu một, Nguyên Nguyên lại đây chơi nào, thiếu con chúng ta không đủ người rồi.
"
Cha mẹ Chu Dịch, dì giúp việc và tôi vừa vặn đủ bốn người.
"Dạ thôi, con không biết chơi, để Chu Dịch chơi đi ạ.
" Tôi cười ngượng ngùng, từ chối.
Mẹ Chu kéo tay tôi, cười tủm tỉm nói: "Không sao đâu, để Chu Dịch dạy con chơi, nếu thua tính cho nó, tiền thắng là của con.
"
"Em cứ chơi đi, yên tâm, anh sẽ không để em thua hết tiền đâu.
" Chu Dịch đẩy tôi ngồi vào bàn.
Không còn cách nào, cuối cùng, tôi vẫn bị kéo lên bàn mạt chược.
Quên đi, nếu thua thì thua thôi.
Trên bàn mạt chược, dưới sự hướng dẫn tận tình của Chu Dịch và được cha mẹ Chu nhường, tôi – một gà mờ chính hiệu, lần đầu tiên cảm nhận được sự vui thích khi chơi mạt chược.
"Cha mẹ thực tốt.
"
Tôi ngồi phịch ở hàng ghế sau, đếm một đống tiền giấy mới toanh, mười tờ, hai mươi tờ thậm chí năm mươi tờ, niềm hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ.
Chu Dịch từ kính chiếu hậu, liếc nhìn tôi, "Em thấy vui không? Sau này chúng ta sẽ thường xuyên về thăm họ.
"
Tôi ở phía sau hưng phấn đến xoay vòng vòng.
Tôi cười hì hì nói: "Vậy không tốt lắm đâu ~ >.