Con trai nhà họ Lâm đúng là tài thật, lần lượt từng đứa đều khiến cho con cháu Cảnh gia nhà họ rơi vào lưới tình.
Cảnh Hàn Lâm đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương mình, trong lòng cảm thấy bất lực không thôi.
“Cậu muốn theo đuổi gì thì theo đuổi đi, nhớ đừng để ảnh hưởng đến công việc của mình là được.”
“Con biết rồi ạ, cảm ơn cha.”
Ông xua tay nói: “Đừng nói cảm ơn với tôi làm gì, tôi chỉ không muốn cậu rơi vào vết xe đổ của mình mà thôi.”
Trước kia, cũng chính vì bị gia đình ngăn cấm nên ông cùng người thương mới không thể đến được với nhau.
Kể cả khi ông đã chấp nhận buông bỏ đối phương, Cảnh gia lại cứ như lo sợ hậu họa, đuổi cùng giết tận khiến y nhà tan cửa nát, cuối cùng chỉ có thể dùng cái chết để đổi lấy sự bình yên.
Cảnh Thịnh Kiêu từ lâu đã biết đến quá khứ bi thương ấy, hắn chỉ cười trừ, trong lòng âm thầm khẳng định chắc chắn sẽ không để cả hai rơi vào tình cảnh này.
“Nếu đã không còn chuyện gì, vậy con xin phép được quay trở về Long Thành…”
“Cậu hấp tấp như vậy làm gì chứ? Đường xá đêm khuya rất nguy hiểm, cậu đợi đến sáng rồi đi cũng không muộn.”
Nhưng hắn đâu thể nói cho ông biết ngày mai mình sẽ nhập học tại trường đại học Lâm Nhiễm Trần đang theo học đâu chứ, nói ra, chỉ sợ bản thân lại khiến ông tức điên lên mất.
Cảnh Thịnh Kiêu từ chối lời đề nghị ở lại của ông, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà họ Cảnh khởi hành trở về Long Thành.
***
Sáng hôm sau, Lâm Nhiễm Trần uể oải vươn vai ngồi dậy, đêm qua sau khi nói hết tâm sự trong lòng mình ra khiến cậu thoải mái đánh một giấc ngủ thật ngon.
Lúc tỉnh dậy cũng đã gần mười giờ sáng, chuông báo thức ở đầu giường vẫn không ngừng reo lên inh ỏi.
Tắt chuông báo thức đi, cậu xuống giường xếp gọn chăn lại sau đó bước vào bên trong nhà tắm để làm vệ sinh.
Thời điểm cậu bước ra đúng lúc bắt gặp Vương Tùy Nhiên cầm đồ ăn sáng trở về phòng, còn đang tính chào hỏi lại nhìn thấy sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp của anh.
Mọi ngày anh rất ít khi tức giận, Lâm Nhiễm Trần cũng không biết từ sáng đến giờ đã có chuyện gì xảy ra mà lại khiến mặt anh nhăn nhó tựa như có ai vừa mới quỵt tiền mình.
“Cậu sao vậy?”
Anh lắc đầu, thế nhưng nét khó chịu trên mặt vẫn không thấy giảm đi là bao.
“Không có gì, cậu mau ăn sáng đi rồi còn chuẩn bị lên lớp kìa.”
Vương Tùy Nhiên đặt đồ ăn sáng mình vừa mua lên trên bàn, kế đó cũng không nán lại lâu trong phòng ký túc mà tiếp tục mang ba lô rời đi.
Đến cả một lời nhắn anh cũng chẳng thèm để lại cho cậu bớt lo nữa, thật không giống tính cách thường ngày của anh một chút nào.
“Rốt cuộc là tên nào đã chọc gan cậu ấy vậy nhỉ?” Trong lòng cậu chợt dâng lên một nỗi tò mò khó tả.
Thế nhưng chiếc bụng đói mốc meo này không cho phép Lâm Nhiễm Trần có cơ hội tò mò, cậu đành kiềm chế nó lại, cầm đồ ăn sáng ngồi vào bàn dùng bữa.
Đang ăn nửa chừng, điện thoại cậu bất ngờ đổ chuông, màn hình sáng lên hiển thị một dãy số xa lạ.
Mà cậu thì lại không thích nghe số lạ, thế nên chỉ vừa nhìn vào màn hình đã không do dự tắt máy ngay lập tức.
Cũng không ngờ rằng người gọi lại kiên trì đến như vậy, cho dù cậu có tắt máy bao nhiêu lần thì đối phương vẫn cứ tiếp tục gọi đến.
Đến cuối cùng, cậu vẫn không nhịn được thêm liên hệ này vào danh sách đen của mình.
“Phiền phức.” Vừa đặt điện thoại xuống cậu vừa mắng.
Lâm Nhiễm Trần ăn rất chậm, vì có thói quen ăn chậm nhai kỹ nên thời gian để cậu ăn xong bữa sáng cũng đã quá mười giờ rưỡi.
Vốn định sẽ thảnh thơi nằm tại giường chơi thêm một lúc thì cậu lại chợt nhớ ra bản thân mình còn có hẹn, cậu đứng bật dậy, nhanh chóng dọn dẹp lại bàn, sau đó liền xách ba lô chạy đi.
Tiết học của cậu sẽ bắt đầu vào lúc một giờ, sở dĩ Lâm Nhiễm Trần đi sớm như vậy cũng vì đã có hẹn trước với bạn học đến thư viện làm bài tập.
Vừa đến trước cửa thư viện, cậu liền nhìn thấy bóng dáng cao gầy của người thiếu niên đang đứng ở dưới tán cây đợi mình.
Cậu nhanh chân chạy lại gần gọi tên y.
“Chí Tâm!”
Chu Chí Tâm nghe thấy có người gọi mình thì tạm ngừng động tác bấm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là cậu thì mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cậu đến muộn.”
Lâm Nhiễm Trần cảm thấy bất lực với cách chỉ trích người khác bằng ngữ điệu nhẹ nhàng của đối phương, nhưng ngại ngùng vẫn nhiều hơn, gãi đầu cười cười nói: “Xin lỗi, tớ quên mất giờ hẹn.”
“Không sao, dù sao tớ cũng quen rồi.”
Việc cậu đến muộn đối với y cũng không phải lần đầu, lớp bọn họ chủ yếu học vào buổi chiều nên cậu thường ngủ đến trưa muộn mới tỉnh dậy, nhiều lần thành quen nên y cũng không có ý gì xấu, chỉ muốn đem nó ra làm chủ đề để trêu chọc cậu.
“Được rồi, chúng ta vào trong thôi.
Nếu xong sớm, tớ mời cậu đi dùng nước.” Nói rồi y liền quay đầu choáng vai cậu bước vào bên trong.
“Ố kề.”