Bài tập nhóm lần này không quá khó, chỉ đơn giản ghi lại những con số thống kê cùng chuẩn bị slide thuyết trình nên họ rất nhanh đã hoàn thành.
Không giống với những lúc cà rỡn của mọi khi, Lâm Nhiễm Trần một khi đã tập trung liền trở nên rất nghiêm túc để hoàn thành công việc của mình.
Đến Chu Chí Tâm nhìn vào còn cảm thấy lạ lẫm, đôi lúc anh còn ngỡ cậu của thường ngày cùng cậu của khi tập trung là hai người khác nhau.
Nó quá khác biệt, tựa như tính cách thoải mái hằng ngày kia chỉ là vỏ bọc bao che đi con người thật của chính cậu vậy.
Nhiều lúc y đã muốn hỏi rõ, thế nhưng lại chợt nhận ra giữa mình và cậu không thật sự quá thân thiết.
Lâm Nhiễm Trần lại không quá để ý đến nó, giải quyết xong bài tập nhóm, cậu liền hí hửng thu dọn tập vở vào trong ba lô rồi hướng ánh mắt mong chờ về phía y.
Chu Chí Tâm bị hành động cậu chọc đến mức bật cười, cậu có cần phải làm đến thế không?
Nếu không phải biết trước cậu không có hứng thú với đàn ông, chỉ sợ y đã sớm nổi lòng muốn theo đuổi.
Y đứng dậy đeo ba lô lên vai, xoa đầu cậu nói: “Đi thôi, tớ mời nước cậu.”
Lâm Nhiễm Trần đợi từ nãy đến giờ cũng chỉ đợi có một câu nói này, nhanh chóng đứng dậy cùng y rời thư viện đi đến quán trà sữa gần trường.
Chu Chí Tâm dường như là khách quen của quán, vừa nhìn thấy y bước vào, nhân viên đã niềm nở cầm menu đến chào hỏi.
Y đưa menu cho cậu xem trước, giọng dịu dàng hỏi: “Cậu muốn uống gì?”
“Hừm… để xem đã.” Cậu nhìn vào menu suy nghĩ, lát sau lại nhìn phục vụ nói: “Cho tôi một ly trà sữa socola.”
“Cho tôi một ly hồng trà, cảm ơn.”
Phục vụ cẩn thận đọc lại tên nước hai người vừa gọi, sau đó tiến vào bên trong quầy gọi nước.
Trong thời gian chờ đợi, cả hai không ai nói với ai bất kỳ câu gì, bầu không khí trong bàn trở nên cực kì gượng gạo.
Đến cuối cùng, Lâm Nhiễm Trần vẫn phải lên tiếng trước để phá tan sự gượng gạo này.
“Thời gian này trông cậu có vẻ khá bận rộn nhỉ?”
Đoạn thời gian này Chu Chí Tâm thường xuyên bỏ tiết, hành trình của y chỉ xoay quanh giữa bệnh viện và nhà.
Không ai biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cậu cũng chỉ nôm na biết rằng, người bạn từ thuở bé của y không may gặp nạn nhập viện nên y mới phải thường xuyên túc trực ở bên chăm sóc.
Chu Chí Tâm gật đầu “ừ” một tiếng, cuộc sống của y vốn xoay quanh những biến cố mà.
Bạn y vừa tỉnh dậy, chuyện xấu lại tiếp tục xảy đến với gia đình y.
“Thời gian tới có khi lại phải làm phiền cậu giảng lại bài cho tớ.”
Lâm Nhiễm Trần lắc đầu, khách sáo nói: “Không phiền không phiền, chúng ta là bạn học, giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm mà.”
Y cười nói: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu nhé Trần.”
***
Đúng một giờ, giảng viên bước vào lớp không chút chậm trễ bắt đầu tiết dạy của mình.
Giữa chừng, tiết học lại bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của chủ nhiệm lớp.
Cô nhìn thầy ái ngại hỏi: “Làm phiền rồi thầy Giang, có thể cho tôi xin ít phút để sinh hoạt với lớp được không ạ?”
Thầy Giang là một người khá dễ chịu nên cũng không làm khó gì chủ nhiệm lớp, lịch sự gật đầu với cô sau đó tạm thời bước ra hành lang lớp để chờ đợi.
Cô cũng không chần chừ, nhanh chóng bước lên giảng đường để sinh hoạt với lớp.
“Lời đầu tiên cho cô xin lỗi vì đã làm gián đoạn tiết học của các em.
Nhưng vì hôm nay lớp chúng ta vừa có một sinh viên mới chuyển đến nên nếu có khó khăn gì, cô mong các em sẽ cùng giúp đỡ bạn nhé.”
Lớp học dường như không mấy tò mò với người bạn mới chuyển đến này, có lẽ là không còn hào hứng với việc kết thêm bạn mới hoặc hoàn toàn không có hứng thú để tâm đến thứ gì khác ngoài việc học.
Không hiểu sao khi nghe đến ba từ “sinh viên mới” này, trong lòng Lâm Nhiễm Trần lại đột nhiên dâng lên dự cảm không lành.
Hệt như sắp phải đối mặt với kẻ mà mình không muốn nhìn thấy.
Quả nhiên, ngay sau khi kẻ đó đặt chân vào trong giảng đường, cậu liền có cảm giác như cổ mình đang bị người ta bóp nghẹt, hô hấp hoàn toàn trở nên khó khăn.
Đối phương tiến đến phía sau cô, ánh mắt một mực hướng về phía cậu mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Cảnh Thịnh Kiêu.”
Đối với tất cả mọi người, đây là lời chào hỏi của dành cho họ.
Thế nhưng chỉ có duy nhất một mình cậu biết, đây là lời chào mà hắn dành riêng cho chính bản thân mình.
Cậu không thể hiểu nổi, đang yên đang lành tại sao hắn lại cứ phải chuyển đến đây? Chẳng phải hắn đã hoàn thành xong chương trình đại học rồi hay sao?
Không biết trong đầu hắn lại đang có ý đồ gì.
Chu Chí Tâm ngồi ngay bên cạnh nên có thể dễ dàng nhận ra trạng thái thất thường của cậu, y khẽ đặt tay lên vai cậu hỏi: “Sao vậy?”
Đột nhiên bị người khác chạm vào người khiến cậu giật mình né tránh, rồi lại chợt nhận ra tâm tình hiện giờ đang được bản thân biểu hiện quá rõ trên gương mặt nên bối rối tìm cách che giấu.
“Không, tớ không sao.”
“Cậu chắc chứ?” Bằng mắt thường vẫn có thể dễ dàng quan sát ra cậu không hề ổn một chút nào.
“Tớ thật sự không sao, khiến cậu phải lo lắng rồi.”
Lâm Nhiễm Trần đã nói đến thế rồi thì đành vậy, y cũng không thể tiếp tục tra hỏi một cách thoái hóa, để rồi làm cậu mất đi thiện cảm với mình.
Đúng lúc này, đột nhiên Chu Chí Tâm cảm nhận được một loại ánh mắt hoàn toàn không chút thiện chí đang nhìn về mình.
Y ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra bạn học mới từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn mình.