Đợi cho Lâm Nhiễm Trần ăn uống xong xuôi, hắn chủ động dọn dẹp hộp không giúp cậu, tiếp đến lại ân cần rót đến một ly nước.
“Cảm ơn anh, để tôi tự làm là được.”
Cảnh Thịnh Kiêu nghe thấy, nhưng lại không đặt câu nói này vào trong lòng, cho dù cậu có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa thì lần sau hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Bầu không gian bỗng chốc trở nên im lặng, không ai nói với ai bất kỳ câu nào.
Lát sau, hắn bất ngờ lên tiếng nói: “Thời gian tới có lẽ tôi lại phải đi công tác.”
Như lời Cảnh Hàn Lâm đã nói trước đó, hắn muốn làm gì thì làm, theo đuổi ai thì theo đuổi.
Chỉ cần việc hắn làm không làm ảnh hưởng đến công việc của mình, ông đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Thế nên bây giờ cho dù có đang thực hiện lại chương trình đại học thì khi có công việc đột xuất, bắt buộc hắn vẫn phải đứng ra xử lý.
Ánh mắt Lâm Nhiễm Trần thiếu điều như muốn phát sáng sau khi nghe câu đó, gì chứ hắn đi công tác, cậu hận không thể lập tức bắn pháo hoa ăn mừng ngay tại đây.
Tuy nhiên bây giờ vẫn đang ở trước mặt hắn, cậu không thể phô trương lộ ra vẻ mặt vui sướng đó tại đây được.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ khi tức giận hắn đáng sợ như thế nào, đến mức còn đòi đánh gãy chân cậu ra làm hai khúc, bây giờ có điên đâu lại đi chọc gan hắn.
Không biết nên trách do Lâm Nhiễm Trần quá mức đơn thuần, cái gì cũng đều viết hết lên mặt hay do chính bản thân hắn quá tinh ý, những gì cậu đang nghĩ trong lòng lúc này hắn đều có thể nhận biết rõ mồn mồn.
Haiz, hành trình theo đuổi lại người yêu cũ của hắn, xem ra vẫn còn nhiều khó khăn lắm đây.
***
Quãng thời gian Cảnh Thịnh Kiêu không có ở đây đáng lẽ nên là đoạn thời gian thoải mái nhất của Lâm Nhiễm Trần, thế nhưng Thạch Hầu lại không cho cậu có cơ hội đó.
Trong suốt những ngày này, hắn không ngừng đi khắp nơi lan truyền tin đồn xấu về cậu, khiến cho những khi lên tiết, cho dù là khuôn viên trường hay ngay bên trong lớp học đều có rất nhiều cặp mắt mang ý xấu dòm ngó đến.
Cô bạn ngồi ngay phía sau cậu khều tay cậu bạn bên cạnh mình để nói chuyện, giọng nói không quá lớn thế nhưng đều rơi rõ mồn một vào tai cậu.
“Này cậu nghe tin gì chưa?”
Cậu bạn bên cạnh mờ mịt, mắt đánh về phía cậu rồi hỏi: “Ý cậu là… chuyện đó sao?”
Cô bạn lập tức gật đầu: “Ừm ừm, chính là nó đó.” Sau đó lại hướng ánh mắt khinh thường vào tấm lưng thẳng tắp của cậu nói: “Nhìn mặt tưởng đâu là người đàng hoàng, không ngờ cũng là dạng thấp kém đến mức bị người bao dưỡng, đút lót để chen chân vào cái trường này.”
“Suỵt, cậu nói nhỏ thôi.” Cậu ta không nghĩ bạn mình lại to gan lớn mật đến mức mắng người kể cả khi đối phương đang ngồi ngay trước mặt mình thế này: “Cậu ta mà nghe thấy thì chúng ta không xong đâu.”
“Sợ gì chứ, cậu ta nghe thấy được thì sao? Thời gian rảnh sao không cảm thấy thẹn về bản thân mình đi, ở đó mà còn trả với chả đũa.”
Lời cô ta nói ra tựa như có rất nhiều thâm thù đại hận với cậu.
Lâm Nhiễm Trần nhíu mày, rõ ràng cậu cùng cô ta không quen không biết, học cùng lớp thế nhưng ngay cả một lần tiếp xúc nói chuyện cũng không có.
Vậy thì tại sao thái độ của cô ta đối với cậu lại chứa nhiều ác cảm thế này?
Việc bản thân bị nói xấu công khai như vậy cậu có thể nhẫn nhịn không so đo với họ làm gì, nhưng Chu Chí Tâm lại không như vậy, y thừa nhận mình không phải là một người điềm đạm thậm chí còn rất nóng nảy trong những lúc thế này.
“Mấy người lấy quyền gì để chỉ trích cậu ấy đây?” Y đứng dậy đi đến ngay trước mặt họ nói: “Hay đã quên mất cậu ấy giành vị trí thủ khoa với số điểm cao thế nào? Chỉ với một bài đăng rác trên diễn đàn, còn không biết nội dung trong đó rốt cuộc có bao nhiêu phần là đúng đã bắt đầu đi mắng mỏ người khác.
Thử nhìn lại bản thân mình xem, các cậu tốt đẹp hơn cậu ấy sao?”
Bọn họ bị Chu Chí Tâm nói cho không thể ngốc đầu, đến cả một câu phản bác họ cũng chẳng thể thốt nên lời.
Làm sao đây, quả thật số điểm của cậu khi ấy đã bỏ xa rất nhiều so với số điểm của người đứng thứ hai.
Điều này được tất cả thầy cô trong trường công nhận, khiến họ khó lòng đem ra phản bác được.
“Sao vậy, câm hết rồi à? Mới nãy còn nghe các người nói hay lắm mà.”
Cô bạn không nhịn được chất vấn: “Chu Chí Tâm, cậu quá đáng rồi đó! Chúng tôi nói cậu ta thì liên quan gì đến cậu ưm…”
Cậu ta nghe vậy liền cảm thấy không ổn, nhanh chóng kéo tay bịt miệng cô ta lại, sợ rằng nếu cứ để cho bạn mình tiếp tục nói sẽ dẫn đến kết cục không hay.
Cậu bạn cắt ngang lời bạn mình nói: “Chúng tôi xin lỗi.”
Chu Chí Tâm lườm cô bạn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt mình lại bực bội nói: “Người các người cần xin lỗi cũng không phải tôi.”
Bọn họ nghe vậy mím môi lại nhìn nhau, chần chừ một lúc mới chịu tiến đến trước mặt cậu nói: “Bạn học Trần, cho tôi xin lỗi vì những lời nói không hay vừa rồi của mình.”
Lâm Nhiễm Trần ngay từ đầu cũng đã không muốn chấp nhất nên lắc đầu cười bảo “không sao”, đợi cho bọn họ rời đi hết, cậu mới nhìn đến Chu Chí Tâm để hỏi thăm tình hình.
“Chuyện các cậu nói trên diễn đàn, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Cậu không có thói quen lướt những thứ đó nên hoàn toàn mờ mịt, sáng giờ đều chỉ nôm na cảm nhận được người khác đang thi nhau nói xấu về mình mà đến cả nguyên nhân sự việc này là gì cậu cũng không hề hay biết.
Y nghi hoặc nhìn cậu: “Đừng nói với tớ là sáng giờ họ nói gì về cậu, cậu cũng đều không biết hết đó nhá?”
Lâm Nhiễm Trần sợ một khi mình gật đầu sẽ khiến y tức chết mất.
“Cũng một phần thôi, nhưng nghe từ sáng đến giờ vẫn nghe ra được một vài trọng điểm.”
Điểm chung của những lời nói xấu này đều là nghĩ cậu được người khác bao nuôi, đến cả thành tích để vào ngôi trường này cũng nhờ vào đối phương đút lót cho trường mà nên.
Thật nhảm nhí, nếu như thực sự được người đút lót thì cậu thà chọn nghỉ học còn hơn.
Vào học được tại đây rồi thế nào, học lực không có kiến thức cũng không để cho bị người khác chê cười à?