Thời điểm Cảnh Thịnh Kiêu chuẩn bị lên giường chìm sâu vào giấc ngủ, bất chợt một cuốc điện thoại gọi đến làm hắn còn tưởng bản thân mình lúc này đang mơ.
Hắn không chút chậm trễ, bắt máy nói: “Alo, Trần à, đã trễ rồi em gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
Người bên đầu dây bên kia không lập tức đáp lời, thay vào đó hắn lại nghe thấy Lâm Nhiễm Trần nặng nhọc hít sâu một hơi.
Hắn cảm thấy khó hiểu, còn đang định lên tiếng hỏi thì bên tai đã nghe thấy giọng cậu truyền đến: “Danh sách học bổng có phải do anh nhúng tay vào hay không?”
Hắn hơi khựng lại, con ngươi co rút hiện lên vẻ kinh ngạc thấy rõ.
Sao cậu lại có thể phác giác ra được loại chuyện này?
Ngữ điệu nghe vào, xem ra cậu cũng đã nắm chắt được tám chín phần về điều này, nó khiến hắn phân vân về việc liệu có nên tiếp tục lừa gạt cậu hay không.
Dù có hay không, đến cuối cùng hắn vẫn phải hứng chịu cơn phẫn nộ đến từ cậu.
Qua một lúc lâu sau vẫn không thấy hắn đáp, cậu cười lạnh một tiếng tiếp tục hỏi: “Sao vậy? Không thể nói được thêm bất kỳ điều gì sao?”
Cảnh Thịnh Kiêu cố gắng hòa hoãn: “Trần à, em nghe tôi giải thích…”
Lâm Nhiễm Trần bất ngờ cắt ngang lời hắn, ngữ điệu so với vừa nãy thậm chí còn cứng rắn hơn rất nhiều.
“Đừng, anh không cần phải giải thích.
Anh chỉ cần nói tôi biết, rốt cuộc là có hay là không?”
Lời giải thích nó đối với cậu quá vô bổ vào những lúc như thế này, ba năm trước cậu không cần bây giờ lại càng không muốn nghe và tin vào nó.
Suy cho cùng tất cả đều chỉ là lời ngụy biện cho những gì hắn đã làm mà thôi.
Biết rằng lúc này cho dù mình có nói thêm bất cứ điều gì đi chăng nữa cũng đều sẽ không thể lọt vào tai cậu, Cảnh Thịnh Kiêu cắn răng thừa nhận: “Có! ”
Kế đến lại gấp gáp bồi thêm: “Nhưng tôi làm điều đó cũng chỉ vì quá yêu em, em cho rằng tôi hèn mòn cũng được, nhưng tôi không muốn khó khăn lắm mới trùng phùng lại dễ dàng đánh mất em thêm một lần nữa.
”
Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng không có lấy một câu phản hồi nào cho hắn, điều đó khiến hắn càng thêm sợ hãi, khúc mắc của cậu đối với hắn chỉ sợ lại càng khó để gỡ bỏ hơn.
Giọng Lâm Nhiễm Trần vang lên bên tai hắn đầy ý mỉa mai: “Yêu? Anh không cảm thấy nó quá nực cười khi chính miệng một kẻ phản bội như anh nói ra câu này hay sao?”
Kể cả khi hắn không ngoại tình ngay trước mặt cậu, chỉ cần vụ cá cược giữa hắn cùng bạn bè được vạch trần thì mối quan hệ giữa hai người cũng sẽ mau chóng kết thúc.
Ngay từ đầu, người sai luôn là hắn.
Một người như vậy, liệu có xứng đáng để nói lời yêu không?
Cậu không đủ lí trí để phán đoán cái “yêu” của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật lòng.
Hắn khổ sở cầu xin: “Sự thật không giống như những gì em đã nhìn thấy đâu Trần, xin em, lắng nghe tôi một lần thôi…”
“Xin lỗi, tôi thật sự không đủ kiên nhẫn để nghe anh giải thích về chuyện năm đó.
”
Lâm Nhiễm Trần rất muốn cùng hắn cắt đứt càng nhanh càng tốt, đừng cứ tiếp tục dây dưa không hồi kết như thế này.
“Tôi không mong anh sẽ nhúng tay vào chuyện riêng của tôi, danh sách học bổng du học đó đối với tôi quan trọng bao nhiêu, hẳn là anh cũng phải biết nhỉ?”
Cậu không tin ba năm này, hắn không từng một lần thử tìm hiểu qua cuộc sống của cậu, nếu không thì hắn đã chẳng thể xâm nhập môt cách dễ dàng vào thế giới riêng của cậu đến như vậy.
Đến cuối cùng, cho dù không muốn thì Cảnh Thịnh Kiêu vẫn phải đồng ý với yêu cầu của cậu.
“Được, về chuyện đó của em tôi sẽ không tiếp tục xen vào nữa.
”
“Hy vọng anh sẽ thật sự làm đúng theo những gì mình đã nói.
”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng rất không cam tâm nói: “Tất nhiên rồi.
”
Chuyện cần nói cũng đã nói xong, Lâm Nhiễm Trần không còn lý do gì để tiếp tục một cuộc điện thoại cùng với hắn thế nên không chút chần chừ liền đã ngắt máy.
Cậu không có ý định sẽ mang chuyện trên diễn đàn ra kể khổ với hắn, những chuyện có thể giải quyết được cậu đều sẽ tự mình đứng ra giải quyết mà không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Âm thanh “tút…tút…tút…” không ngừng văng vẳng bên tai Cảnh Thịnh Kiêu, cũng không còn kết nối với cậu, hắn không cần phải cố gắng kìm chế nữa mà trực tiếp phát điên lên.
Căn phòng khách sạn, bất kể thứ gì có thể hắn đều cầm lên đập hết thẩy để trút giận.
Chẳng mấy chốc, phòng ốc gọn gàng sạch sẽ ban đầu bị hắn biến thành một mớ hỗn độn khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tiếng động trong phòng lớn đến nổi thu hút được cả sự chú ý của rất nhiều nhân viên phục vụ bên trong khách sạn, thế nhưng ai nấy cũng đều vì sự khủng bố của hắn mà không dám tiến vào, cuối cùng chỉ đành chạy đi gọi vị thư ký đã đi cùng hắn đến đây để giải quyết.