Kết Thúc Cũng Là Một Bắt Đầu FULL


Nhìn bầu trời trong xanh cùng ánh nắng ấm áp chiếu lên gương mặt người đàn ông ngồi bên ghế lái kia trong lòng mới nhẹ nhàng đi phần nào.
Hôm nay Thiệu Tư Mặc cùng cô đi đến toà án, cô muốn tự mình kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này nên anh ngồi trong xe chờ.
Cầm trên tay tờ giấy thỏa thuận ly hôn, bước từng bước trên bậc thang đi đến cửa lớn của toà án, những hình ảnh như thước phim hiện lên trong đầu Tống Hiểu Di.

Nếu năm đó cô nghe lời khuyên của Thiệu Tư Mặc thì có lẽ...
Thiệu Tư Mặc là bạn thân của người anh trai đã mất của cô, anh luôn xem cô như là em gái mà bảo vệ nhưng năm 20 tuổi anh theo ông nội ra nước ngoài du học.

Khi đó cứ nghĩ chờ ngày trở về mới có thể ở bên chăm sóc cho cô chu toàn nên đã âm thầm giấu kín tâm tư của mình.


Nào ngờ giữ đường xuất hiện một chàng trai, đến khi anh về nước thì cô và Lăng Hiên đang là thời kì tình cảm nồng nhiệt, chỉ đành đứng phía sau dõi theo cô.
Cô nhớ, hôm đó Thiệu Tư Mặc vừa từ Anh về, cô có hẹn cùng anh dùng cơm tại nhà hàng Z, lại vô tình như cố ý gặp được cảnh chồng sắp cưới cùng bạn cũ của cô đang nàng hoa lê đái vũ chàng dịu dàng dỗ dành trước cửa nhà hàng phía đối diện.
Tống Hiểu Di lặng lẽ nhìn anh: “Anh đã biết quan hệ của bọn họ từ khi nào?
Thiệu Tư Mặc không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ nói: “Hiện tại em đổi ý vẩn chưa muộn!”
Tống Hiểu Di không trả lời anh, chỉ trầm ngâm suy nghĩ nhưng đôi mắt của cô vẫn nhìn về phía trước cửa hàng kia.
Thiệu Tư Mặc dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng cô giọng nói trầm lại phần nào: “Hiểu Hiểu, có những chuyện càng cố chấp kết quả càng không tốt đẹp!”
--
Sáng hôm sau, thức giấc!
Cô đưa tay sờ sang bên cạnh, chỉ thấy lạnh ngắt.
Lăng Hiên, người chồng sắp cưới của cô, anh ta lại một đêm không về nhà.
Bước xuống từ chiếc giường lớn, tìm đôi dép trong nhà mang vào, rồi tiến đến bên cửa sổ, Tống Hiểu Di đưa đôi mắt nhìn ra bên ngoài.

Bầu trời không dấu nổi sự âm u, những hạt mưa đang lất phất bay như đồng cảm với sự cô đơn lúc này của cô.
Đứng tại đó ngẩn người mất một lúc, trong đầu cũng trống rổng, miên mang.

Cho đến khi trong không gian yên tỉnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình vang lên tiếng chuông điện thoại mới khiến cô bừng tỉnh.

Trên màn hình hiện lên cái tên Lăng Hiên.
Trong đầu cô chợt hiện lên suy nghĩ, lí do cho việc đêm qua anh ta không về lại là gì đây? Anh ta sẽ nói:
“Hiểu Di tối qua công việc hơi nhiều nên anh quên thông báo cho em, hay là anh cùng bạn bè xã giao quên thời gian lúc nhớ ra thì đã trể sợ em đã ngủ nên thôi không gọi điện thoại nữa, cũng có thể lại là anh đi bàn chuyện với đối tác làm ăn,...”
Đến khi điện thoại lần nữa sáng lên cùng với tiếng chuông quen thuộc.
Tống Hiểu Di mới dùng đầu ngón tay trượt màn hình.
Giọng nói mang theo vài phần nặng nề vang lên: ‘’Hiểu Di, anh có chuyện muốn nói với em.’’
‘’Em đang nghe đây, anh nói đi.’’Cô vẩn thản nhiên như thế, không truy hỏi, không trách móc, dường như việc anh qua đêm bên ngoài đối với cô đã không phải vấn đề gì quan trọng nữa.
‘’Anh cùng Tiểu Tuyết đang trên đường về, em chờ bọn anh… chúng ta sẽ nói chuyện.’’Có thể nghe ra một chút do dự trong lời nói, nhưng vẩn là đã quyết định rồi.
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp 1 tiếng: “được’’, rồi thẳng tay dập máy.
Có ai biết được giây phút đó trái tim của Tống Hiểu Di cô đã bị bóp nghẹn như thế nào, cô đã phải cố gắng bao nhiêu mới có thể giữ được sự thản nhiên kia.
Cô ở bên anh từ lúc bọn họ học đại học, rồi cùng anh xây dựng sự nghiệp sau khi tốt nghiệp, một cô gái lớn lên trong hoàn cảnh không chỉ khá giả, mười ngón tay không cần dính nước như cô, nhưng lại cùng anh chịu đựng tất cả khổ sở, thiếu thốn khi anh chưa có gì trong tay.


Đi đến ngày hôm nay, Hiểu Hiên lớn mạnh được như vậy, sự nổ lực của cô cũng không kém anh phần nào.

Vậy những lí do mà anh đã đưa ra có thể thuyết phục được cô sao.
Nói là công việc thì cô làm sao có thể không biết anh hiện không ở công ty, nói là cùng đối tác ăn bữa cơm thì bữa cơm này hẳn cũng không thể kéo dài cả đêm được, còn vị phó tổng giám đốc là cô đây lại có thể nhàn rỗi ở nơi này khi những hợp đồng ấy là cô đích thân đi dành lấy, lại nói là bạn bè, bạn của anh có ai mà cô không quen.
Nghĩ rồi lại cười nhạt, có lẽ liên quan đến sự việc hai người họ lôi kéo nhau trước cửa hàng tối hôm qua, anh đã ở bên dỗ dành cô ta.

Tất cả chỉ là anh đang viện cớ.
Chốt cửa bật ra ‘’cạch’’ một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ miên mang của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận