Hai năm sau, dưới sự thúc dục của bố mẹ Tống và ông bà nội Thiệu Tống Hiểu Di cùng Thiệu Tư Mặc chính thức về chung một nhà.
Ngày họ kết hôn đúng dịp lể tình nhân.
Hôm nay anh thân đã chính thức trở thành chồng của cô hình như phải biểu hiện tốt hơn một chút, tỷ như ngoài tặng quà nên tạo cho cô một bất ngờ.
Suy nghĩ một chút, anh nhanh chóng nói với cô.
“Kết thúc hôn lể, anh muốn đưa em đến một nơi!”
Tống Hiểu Di cùng anh tiếp đón hai tăm bàn tiệc, người cô mệt đến rã rời.
Nhìn sang Thiệu Tư Mặc đang cao hứng cũng không muốn làm anh thất vọng, cô hỏi: “Anh định đưa em đi đâu vậy?”
Thiệu Tư Mặc vừa nâng ly rượu tiếp đón khách vừa ghé vào tai cô khẽ nói: “Đi rồi em sẽ biết!”
--
Thiệu Tư Mặc buông hai bàn tay đang che mắt cô xuống.“Đã đến rồi!”
Tống Hiểu Di nhìn những ánh đèn sáng lấp lánh cùng bầu trời đêm đầy sao đến mất hồn.
“Có món em thích này!” Ánh nắm tay cô đi đến bên cạnh chiếc bàn nhỏ.
Tống Hiểu Di đầy bất ngờ nhìn anh: “Là marshmallow!”
Thiệu Tư Mặc kéo ghế cho cô ngồi xuống, anh cầm lấy que mashmallow làm ấm bằng lò lửa bên cạnh rồi đưa đến trước mặt cô.
Tống Hiểu Di nhận lấy, trước mặt anh cô không cần để ý hình tượng vừa nhét tất cả vào miệng vừa nói với anh: “Rất ngon!”
Thiệu Tư Mặc yêu chiều ôm lấy cô từ phía sau.
“Có thích nơi này không?”
Tống Hiểu Di đặt bàn tay của mình lên đôi tay đang ôm lấy cô kia, nhẹ giọng trả lời anh.
“Rất thích! Đây là nơi lúc còn nhỏ em và anh hay chơi trốn tìm cùng anh trai.
Ở đây em cảm giác như được quay lại hồi trẻ con, chẳng cần phải suy nghĩ gì!”
Bỏ tay vào túi lấy ra một chiếc hộp, Thiệu Tư Mặc đưa đến trước mặt cô.
“Vậy, cái này tặng cho em, quà lể tình nhân của cô bé trẻ con đã có chồng!”
Tống Hiểu Di cười đến thật vui vẻ.
Thiệu Tư Mặc đeo lên cổ giúp cô, là một sợi dây chuyền có mặt hình viên đá nhỏ.
“Có thích không?” Anh dịu dàng nhìn cô hỏi.
Tống Hiểu Di vòng tay ôm lấy anh: “Đương nhiên là thích!”
Thiệu Tư Mặc hôn nhẹ lên má cô, nói: “Vậy thưởng cho anh đi! Anh muốn em sinh cho anh mười đứa con!”
Tống Hiểu Di trợn mắt nhìn, cô đánh nhẹ vào mu bàn tay của anh.
Thiệu Tư mặc thấy biểu hiện của cô trong lòng càng trở nên dịu dàng.
--
Thêm một năm nữa trôi qua, gia đình nhỏ của Thiệu Tư Mặc và Tống Hiểu Di đón chào thêm hai thành viên mới.
Cô mang thai sinh đôi, là kết tinh của bọn họ, một bé trai và một bé gái.
Ông nội Thiệu dành phần đặt tên cho bé gái.
Ông bảo cháu gái vài năm nữa có thể cùng ông đánh cờ, cùng ông trò chuyện, giúp ông rót trà, không như Thiệu Tư Mặc suốt ngày chỉ biết ở bên ngoài làm việc.
“Tiểu bảo bối, ông gọi con là Thiệu Hân Nghiên nhé! “Hân” trong “hân hoan”, “Nghiên””trong “bách hoa tranh nghiên”, phải luôn vui vẻ, sau này lớn lên xinh đẹp giống như mẹ Hiểu Hiểu nhé!”
* “Bách hoa tranh nghiên”: trăm hoa đua nở
* “Hân Nghiên” có nghĩa là luôn vui vẻ và xinh đẹp.
Thiệu Tư Mặc nghe ông nói như thế liền thay con trai nhỏ lên tiếng đòi lại sự công bằng.
“Ông không thể chỉ đặt tên cho mỗi bé gái như thế được! Vậy còn con trai của cháu thì phải làm sao?”
Căn phòng ngập tràn tiếng cười đùa của sự hạnh phúc.
Bố Tống đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Hay gọi là Thiệu Bách An đi! “Bách” nghĩa là cây bách, tượng trưng cho sự mạnh mẽ, cứng cỏi,“An” trong “an lạc” nghĩa là bình an, yên ổn.”
Thiệu Tư Mặc cùng Tống HIểu Di đồng thanh nói: "Tên hay!"
"Hay đến mấy đi nữa, sau này lơn rồi nó cũng không thèm ở bên các con, lúc đó đừng đến dành cháu gái với ta."
Cả căn phòng lại vang vọng tiếng cười.
__END__.