Tống Hiểu Di cúi đầu nhìn anh, mấy giây sau, cô liếc sang chiếc nhẫn, cầm lên.
Lăng Hiên mím chặt môi nhìn cô không chớp mắt.
Lại qua mấy giây nữa, cô đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh, nhìn anh, cười khẽ: “Đeo cho em đi.”
-
Người đàn ông vì theo đuổi cô mà lòng đầy kiên nhẩn, người đàn ông từng quỳ dưới chân cô cùng khuôn mặt đầy sự chờ mong sợ cô không đồng ý lời cầu hôn.
Cũng chính người đàn ông đó lại không xuất hiện trong hôn lể của cô.
Ngày kết hôn của hai người không có chú rể.
Chỉ có Tống Hiểu Di ngồi một mình trong lể cưới, đây đối với một người phụ nữ chính là sự nhục nhã lớn biết bao.
Xung quanh có người bàn tán, nói chú rể Lăng Hiên của cô đã phản bội tình cảm của cô, bỏ đi với một người phụ nữ khác.
Nhưng lúc đó cô vẩn thẳng lưng, ngẩn cao đầu ngồi đó chờ gia đình hai bên hoàn thành nghi thức của hôn lể.
Mặc cho những lời bọn họ nói đều đúng, anh đúng là đã phản bội cô.
Sau những lời cảnh cáo của cô năm đó, Đổng Tiểu Tuyết đã bỏ đi chỉ để lại cho anh một tin nhắn “em không thể cướp đi cha của đứa bé trong bụng Hiểu Di.’’Và ngày hôm đó, anh đã mặc kệ tất cả để đi tìm Đổng Tiểu Tuyết.
--
5 năm sau:
Lăng Hiên mở cửa nhà bước vào, có một cục bột nhỏ từ từ chạy đến ôm lấy chân anh, ngước mặt lên nhìn anh cười khanh khách, gọi:
“baba, bế con đi.’’
Khom người xuống bế Yên Yên lên tay, anh sải bước đến bên ghế sopha ngồi xuống, đặt cô bé trên đùi, hỏi:
‘’Yên Yên, đã trể vậy sao còn chưa đi ngủ.’’
Cô bé có gương mặt bánh bao tròn trịa, chiếc mũi nhỏ, đôi mắt lấp lánh giống Tống Hiểu Di như đúc, tỏ vẻ giận dỗi nhìn anh: “Chẳng phải là còn đang chờ ba hay sao.’’
Cưng chiều hôn lên má cô bé, xong anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh:
“Lăng phu nhân, cũng chờ tôi sao?’’
Cô đáp: ‘’ Yên Yên muốn chờ anh nhất định không chịu đi ngủ, anh cảm thấy tôi có thể để con bé ngồi đây một mình để đi ngủ trước à.’’
Ý tứ là cô không rảnh chờ anh, là con gái anh muốn chờ nên cô mới phải ngồi đây mà thôi.
Kết hôn bảy năm, cuộc sống họ cứ lạnh nhạt như vậy mà trôi qua.
Anh hận cô không tác thành cho anh và Đổng Tiểu Tuyết, khiến cô ta bỏ đi.
Cô lại hận anh vì đã phản bội, càng không cam lòng rời đi để tác thành cho bọn họ, lại còn có Yên Yên, cô càng không thể để con gái không có cha được.
Âm thanh quảng cáo từ TV cắt đứt dòng hồi tưởng của họ, cô đưa tay cầm điều khiển lên ấn tắt đi.
Không để ý đến anh, cô đứng lến với qua muốn bế con gái đã ngủ say trong lòng anh về phòng.
Như hiểu ý của cô, anh bế con bé hướng đến lên cầu thang trước cô, đặt con bé xuống giường, đắp chăn cho con rồi mới quay về phòng đi tắm.
--
Hôm sau, Lăng Hiên cầm trên tay một tờ giấy viết lịch học của Yên Yên.
‘’Thứ hai học thư pháp, thứ ba học tiếng anh, thứ tư học vẽ, thứ năm học bơi, thứ sáu múa.’’
Nay lại có thêm: “thứ bảy học đàn.”
Một đứa bé sáu tuổi lại phải học nhiều như vậy, Lăng Hiên cũng rất thông cảm cho con gái mình khi có một người mẹ như cô.
Lăng phu nhân của anh, cô ấy có tính cầu toàn quá cao, cô ấy đây là đang muốn biến Yên Yên của anh thành Tống Hiểu Di thứ hai.
Yên Yên nói với anh: ‘’Ba, con không thích học bơi đâu.’’
Nhưng làm sao đây, tất cả các việc của Yên Yên đều do Lăng phu nhân định đoạt, anh nào có chút trọng lượng để nói chuyện của Yên Yên với cô.
Năm đó khi cô sinh Yên Yên.
Khi Yên Yên sốt cao mãi không giảm cô một mình đưa con đi gặp bác sĩ, một mình chắm sóc con ngày đêm anh không có mặt.
Anh vẩn hận cô khiến Tiểu Tuyết rời đi nên không quan tâm.
Mãi đến sau này khi Yên Yên lớn dần, con bé là sợi dây kết nối giữ hai người.
Anh mới chuyển từ bên ngoài về căn nhà này sống chung.
Cho nên, cô nói anh không có tư cách quyết định chuyện của Yên Yên.
Con gái không thích học bơi, anh tuy không thể thuyết phục Lăng phu nhân, nhưng có thể đưa con gái trốn học nha.
Lăng phu nhân làm sao biết được, mà cô có biết thì cũng không sao, vì anh rất thích chọc cho Lăng phu nhân nhà anh nổi giận mà.
Sợ anh không hiểu mong muốn của cô bé, Yên yên lại nói: ‘’Hay là đừng nói với mẹ, lớp bơi tuần này con không đi nữa?’’
Nhìn thấy anh vẩn im lặng: ‘’Yên Yên có thể đi công ty cùng với ba, con còn có thể bồi ba ăn ngon miệng hơn, không để ba buồn chán một mình.’’
Anh bật cười, đứa con gái này càng nhìn lại thấy cái miệng nhỏ này càng giống anh: “Được! ”
Xe rời khỏi trung tâm dạy bơi một đoạn, cái miệng nhỏ ấy lại không ngừng luyên thuyên:
“Ba, mẹ có phải có rất nhiều người theo đuổi không?”
‘’Ba, ngày xưa ba theo đuổi mẹ có phải rất khó không?’’
“Mẹ xinh đẹp như vậy, làm sao ba theo đuổi được mẹ vậy?” Dáng vẻ con gái đưa ra một loạt lời khẳng định như đang tự hào về Tồng Hiểu Di khiến anh chỉ biết cười.
Xoa đầu con gái, anh không trả lời: “uống sữa của con đi.’’
Thật ra lúc đó anh theo đuổi Tống Hiểu Di đúng là không dể gì..