Kết Thúc Cũng Là Một Bắt Đầu FULL


Ngay trong đêm anh lái xe đến nhà Tiểu Tuyết.

Anh muốn giải quyết tất cả nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Tiếng chuông cửa vang lên, cô ra mở cửa.
Anh thấy dáng người cô gầy đi, gầy đến mứt khiến lòng anh chua sót.

Cô đứng đó cúi đầu, nước mắt lại rơi: “Anh sao lại đến đây?”
Nhìn thấy cô khóc, nhìn thấy cô không khỏe.

Một giây hạ quyết tâm kia của anh lại tiêu tan.

Anh kéo vô vào lòng mà ôm: “Tiểu Tuyết, anh xin lỗi!”
Cô khóc càng nức nở hơn: “Chẳng phải anh muốn bỏ rơi em sao? Anh còn đến tìm em làm gì?”
Ôm người vào lòng thật chặt, anh làm sao có thể mở miệng nói với cô anh đến đây là muốn kết thúc tất cả với cô, anh muốn xây dụng lại tổ ấm nhỏ của anh.

Muốn nói ra một lời kết thúc nhưng đến miệng lại biến thành: “Sao anh lại có thể bỏ rơi em chứ, anh vẩn luôn yêu em, luôn cần em mà!”
Cô ngước mắt lên nhìn vào mắt anh: “Vậy anh ly hôn với Tống Hiểu Di đi, em muốn anh cưới em, em muốn anh ở bên mẹ con em!”
Anh hoàn toàn lặng người.

Anh không thể ly hôn với Lăng phu nhân, giữa anh và Lăng phu nhân còn có Yên Yên, anh không thể làm tổn thương cô bé thêm nữa.
“Anh đi đi, em sẽ không bỏ con của em!” Không có câu trả lời như mong muốn, Tiểu Nguyệt vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
Dáng vẻ này của cô làm tan nát cõi lòng anh: “Được, chúng ta không bỏ con.

Em sinh con ra, anh sẽ nuôi con cùng với em.

Em bình tĩnh một chút.”
Anh chần chờ một lát, cuối cùng nói: “Anh mua cho em một căn nhà, vài hôm nữa anh đưa em đến đó dưỡng thai...”
“Vậy còn Tống Hiểu Di thì sao? Khi nào anh mới…” Cô muốn có sự chắc chắn hỏi.
Anh mềm lòng nhìn cô: “Chuyện này, em cho anh một chút thời gian… được không?”
Anh không thể ly hôn với Lăng phu nhân, nhưng để cô yên lòng đành phải nói vậy trước đã.
“Được, em chờ anh… cưới em.”
--
“Lăng phu nhân, em định… đi đâu…” Thấy Tống Hiểu Di keo hành lí muốn đi, anh sợ đến xanh mặt.
Cô không cho anh dù chỉ một ánh mắt: “Công tác.”
Anh biết lài vì chuyện của Đổng Tiểu Tuyết nên Lăng phu nhân mới không còn đặt anh vào trong mắt nữa.

Nhưng cô đi cũng không nói với anh tiếng nào.

Anh buồn bã hỏi: “Em đi mấy ngày?”
“Năm, Yên Yên làm phiền anh đưa đón trong năm ngày tới.” Cô lạnh nhạt nói.
Anh thở dài nhẹ nhõm: “Anh biết rồi!”
Lúc thấy cô kéo hành lí, anh như một kẻ tội đồ, anh tưởng cô muốn rời bỏ anh.


Nhưng vẫn may, cô là đi công tác.
“Lăng phu nhân, có muốn anh đưa em ra sân bay không?” Anh nhìn cô hỏi.
“Không!” Nói xong cô đi thẳng ra cửa.
Ngồi xuống ghế sofa anh ôm lấy đầu mình, thật không biết nên làm thế nào.
--
Xe chạy đến sân bay, cô để thư kí lái xe của mình về.
Nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẩn còn sớm mà phía đối diện lại có vài cửa hàng thời trang trẻ em nên cô quyết định vào xem mua cho Yên Yên vài món.
Lúc đang băng qua đường bổng có tiếng còi xe vang lên dồn dập, cô quay đầu lại nhìn, có chiếc xe như đã mất thắng đang lao nhanh về phía cô và những người đi đường.

Chân cô lúc này như đang đeo chì, nặng đến mức không thể cử động.

Cô liều mạng nhắm chặt mắt, nhớ đến Yên Yên của cô.

Ầm! Tiếng va chạm dường như khiến trái tim cô ngừng đập, cả người bị đập xuống đường, hô hấp cũng khó khăn, túi xách trên tay văn ra xa, trong đầu nhất thời trống rỗng, dường như nghe thấy tiếng tử thần.
--
Sáng hôm sau khi cô bị sự đau đớn làm tỉnh lại, đau đến mức cô không thể cử động, lại phát hiện tay đang bọc một lớp băng dày không thể cử động.
Khi ý thức mơ hồ rõ ràng, cô mở hai mắt mờ mịt, nhìn thấy Thiệu Tư Mặc đang ngồi trên ghế bên giường cô.


Thiệu Tư Mặc, cô muốn gọi tên anh, nhưng cổ họng vừa khô vừa đau đến mức không thể phát ra tiếng.
Thiệu Tư Mặc vừa làm việc vừa trông cô cả đêm, thấy cô tỉnh dậy mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Anh đưa tay qua bàn lấy cho cô cốc nước, rồi đở cô dậy giúp cô uống.
Cô nhìn anh như người ngoài hành tinh: “Thiệu Tư Mặc, sao anh lại ở đây?”
“Hôm qua anh trở về, vừa ra khỏi sân bay thì thấy có người bị tai nạn… em đoán xem tại sao anh lại ở đây?”
Cô khẽ động khóe môi, cười nhẹ: “Anh vừa về đã để anh nhìn thấy em trong bộ dạng thê thảm này rồi, cảm ơn anh, anh Tư Mặc!”
“Trước đây sao không thấy em khách sáo với anh thế?” Anh trêu đùa cô nói.
Cô hỏi: “Anh về bao lâu lại đi?”
Anh không trả lời câu hỏi đó, chỉ xoa đầu cô.
Năm năm nay cô không hạnh phúc, anh đều biết, cũng đã vài lần khuyên cô nhưng không có tác dụng.

Tính cô luôn độc lập, lại quá mạnh mẽ nên dù có tổn thương cũng luôn dấu trong lòng, điều này luôn làm anh cảm thấy không yên tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận