Kết Thúc Để Bắt Đầu


Sau một giấc ngon lành, Phùng Trân tinh thần vô cùng sảng khoái thưởng thức không khí trong lành buổi sáng. Vệ sinh cá nhân xong, Phùng Trân ăn sáng lần cuối với Phùng Bảo và gia đình bà Emma.
Phùng Trân về phòng thay đồ xong thì Bàn Long gọi điện. Cô biết hắn gọi cho cô về chiếc du thuyền Shark và 2 chiếc trực thăng Eagle, Tiger "mất tích". Cho nên không đợi hắn hỏi, cô trả lời trước: "3 bé cưng đã ở chỗ an toàn. Anh yên tâm".
Sáng nay, xưởng chế tạo của Bàng Long lồng lộn lên không thấy 3 "bé bự". Hắn cũng hết hồn, nhớ hôm qua cô nói sẽ chuyển chúng đi nên hắn tạm yên tâm, nhưng vẫn gọi điện để xác nhận. Bàn Long thật sự tò mò Phùng Trân đã làm cách nào vận chuyển 3 "bé bự" rời khỏi xưởng chế tạo của hắn một cách vô thanh vô thức, không lộ một dấu vết? Ngay cả camera an ninh cũng không phát hiện.
"Cô làm việc lúc nào cũng bí hiểm". Bàn Long ăn ngay nói thẳng.
"Bàn Long, cảm ơn anh". Phùng Trân chân thành.
What's the hell??? Không phải cô gọi hắn là Bàn Toại sao? Hai chữ "cảm ơn" tuyệt đối không nằm trong từ điển của Phùng Trân.

Gọi đúng tên, lại còn cảm ơn nữa?! Mẹ nó, hôm nay bão chắc luôn!
Bàn Long vã hết mồ hôi, rất lâu mới tiếp thu được hai chữ "cảm ơn" của Phùng Trân. Hắn lúng túng đáp lại: "Ừ, cảm ...ơn cô".
"Bảo trọng". Phải không vậy chứ? Cô cảm ơn khiến hắn sợ hãi như vậy sao?
"Cô cũng bảo trọng. Giữ gìn sức khỏe". Bàn Long nghiêm túc căn dặn.
Nói chuyện với Bàn Long xong, Phùng Trân nhanh chóng kéo theo 1 chiếc vali trọng lượng đúng chuẩn 20kg ra khỏi phòng.
Không gian trữ vật rất hữu ích nhưng mỗi lần dùng ý niệm di chuyển đồ đạc từ trong không gian ra bên ngoài, Phùng Trân rất tốn sức và đau đầu. Nên tối qua Phùng Trân chuẩn bị một vali hành lý chứa đồ dùng cần thiết, nhằm hạn chế sử dụng không gian trữ vật.
Haizz, đúng là không nên quá tin vào truyện xuyên không trên mạng, các nữ chủ ra vô không gian tùy thân vèo vèo, còn cô mỗi lần sử dụng giống như cực hình.
Phùng Bảo giúp cô đem vali để vào cốp phía sau chiếc SUV Knight XV. Tối qua, Phùng Trân đã mang siêu xe chống đạn ra ngoài không gian, để ở gara.
Đương nhiên sẽ không thể thiếu màn chia tay "đẫm nước mắt".
Bà Emma khóc hết nước mắt, còn Phùng Bảo và quản gia Jake mắt đỏ hoe cả lên. Phùng Trân cũng nghẹn ngào, hào phóng ôm hôn mỗi người một cái, đặc biệt là 2 đứa nhóc sinh đôi, cô hôn muốn lủng mặt chúng.
"Nếu 2 người kia không gây bất cứ rắc rối nào, em giúp chị tiếp tục chu cấp cho họ như trước. Còn ngược lại, không cần e ngại chị, cứ việc thẳng tay". Phùng Trân dặn dò Phùng Bảo về 2 vị cha mẹ "đáng kính" của cô.
"Dạ chị hai. Em biết phải làm sao mà". Phùng Bảo biết Phùng Trân ngoài miệng cứng nhưng lòng lại mềm. Dù họ có gây tổn thương thế nào cũng không thể phủ nhận họ là cha mẹ ruột của chị ấy.

"Dù có nghe bất kỳ tin tức gì về chị cũng đừng lo. Chị sẽ sống tốt". Phùng Trân mĩm cười nói.
Theo lời tử thần nói thì sau khi cô xuyên không, "chính phủ" sẽ gửi giấy báo tử về gia đình. "Phùng Trân" sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Chụp một bức hình kỷ niệm lần cuối với mọi người qua điện thoại. Phùng Trân lên xe, rời khỏi biệt thự Phùng gia.
--- ------ ------
Phùng Trân lái xe đến địa chỉ nhà ga in trên vé tàu xuyên không. Ngồi bên cạnh cô là tử thần. Gương mặt hắn vô cùng không vui. Đừng nói luyến tiếc cô nha!
"Sắp xa tôi nên buồn hả?" Phùng Trân hỏi.
Giỡn hoài! Hắn ngày ngày đêm đêm, mỏi mòn chờ ngày hôm nay. Có thể thoát khỏi cáo tinh ngàn năm như cô, hắn vui muốn chết, mắc mớ gì phải buồn?!
Thấy tử thần vẫn lạnh tanh, không thèm để lời cô nói, làm Phùng Trân nổi máu chọc hắn: "Thất tình?"

Đột nhiên tử thần quay sang nhìn cô với ánh mắt vô cùng bất ngờ. Gì chứ? Chẳng lẽ cô đoán bậy đoán bạ, ai dè lại trúng tè le hột me.
"Kể vắn tắt". Vừa lái xe vừa nghe chuyện tình buồn cũng không tệ.
"Tôi với cô ấy biết nhau 20 năm, làm bạn 100 năm, trở thành đồng nghiệp của nhau 10 năm. Cô ấy cũng thích tôi nhưng cô ấy lại từ chối, nói không muốn làm bạn gái của tôi. Còn mắng tôi ngốc nữa". Tử thần đau đớn kể tình sử của mình.
"Ngốc thiệt". Phùng Trân trả lời dứt khoát.
"Tại sao?" Tử thần rơm rớm lệ hỏi.
"Tôi biết anh là một tử thần tốt, luôn tuân thủ đúng nguyên tắc công việc. Nhưng ở đời, có đôi lúc không nhất thiết làm đúng quy trình đâu. Đã biết nhau 130 năm, vậy còn chờ gì nữa "bụp" nhau xong cho rồi". Phùng Trân tận tình dạy dỗ tử thần. ( = =! chị dạy hay lắm nhưng sau này có người muốn "bụp" sao lại không ưng ta??? >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận