Sáng sớm, Phùng Trân bị ai đó đánh thức.
Phùng Trân tự khinh bỉ chính mình. Nằm kế bên một "sắc lang" vậy mà cô ngủ ngon mới ghê!!!
Sau đó tự bào chữa cho bản thân vì nọc độc cá mút đá mới làm cô ngủ say như chết.
Chất độc gây tê của cá mút đá vẫn còn, nên Phùng Trân vẫn nằm đơ như cây cơ, mặc cho ai đó muốn làm gì thì làm.
Hắn nói lầm bầm gì đó, cô nghe không hiểu. Chắc đây là ngôn ngữ của dân bản địa.
Hắn bế cô lên rồi đi bên ngoài hang động.
Chết tiệt! Cô vẫn "trần như mộng". Mà hắn cũng lõa thể như cô, lắc lư đi ra ngoài.
Hắn ôm cô, để lưng cô tựa vào lưng hắn. Hai tay hắn nâng đùi của cô lên rồi ngồi xuống hốc đá gần đó, giống như tư thế "mẹ bồng con xi tiểu".
Quả nhiên cô nghe âm thanh "xì xì" trong miệng hắn.
Trời ơi, cô đã 27 tuổi rồi đó nha! Không phải trẻ con đâu mà "xì xì".
Nhưng khốn kiếp cơ thể cô lại "tạo phản". Hệ bài tiết "xả" mãnh liệt dưới âm thanh "xì xì" của hắn.
Đối với Phùng Trân thật sự xấu hổ và nhục nhã!
Nhưng đối với ai kia thì vô cùng hài lòng.
Hắn dùng một tay xối nước từ mai rùa khá lớn vào chỗ cô mới "xì xì", rồi dùng tay nhẹ nhàng chà chà rửa rửa chỗ mềm mại của cô.
Mặt Phùng Trân đã đỏ như mông khỉ rồi!
Xối một hồi, rửa một hồi. Tổng cộng 4 lần như vậy hắn mới chịu ngừng lại.
Hắn bế cô vào động, không đặt lên giường cỏ êm mà đặt cô ngồi lên một tảng đá bằng phẳng gần đó, vẫn ôm cô, để mặt cô đối diện với mặt hắn.
Hắn uống một ngụm nước trong một chiếc mai rùa nhỏ, nhưng không nuốt xuống. Hắn "sùn sục" vài cái trong miệng rồi nhổ xuống đất. Hắn làm đi làm lại 3 lần như vậy, với ý muốn cô cũng "xúc miệng" giống hắn.
Cô không thể cử động miệng nên không thể "sùn sục" giống hắn, chỉ cố giữ nước trong miệng một lúc rồi nhả ra, ướt đầy cả người. Cộng thêm lúc nãy bị "rửa rửa" khiến Phùng Trân run hết cả người.
Hắn cũng phát hiện cô lạnh nên ôm cô chặt hơn, ép cô súc miệng thêm 2 lần nữa, rồi nhanh chóng lấy một tấm da thú có thể thấm nước lau khô người cô. Xong xuôi mới bế cô đến giường cỏ, dùng tấm da thú làm mền đêm qua quấn chặt người cô lại.
Đương nhiên trong lúc giúp cô vệ sinh cá nhân, hắn tiện tay thu phí bằng vài cái "sờ sờ" ngực cô.
Sờ một hồi, hắn cũng phản ứng. Cái thứ thô to kia ngẩn lên làm Phùng Trân căng cứng hết cả người.
Động vật giống đực vào buổi sáng rất nguy hiểm nha!
Cũng may hắn cũng không nghĩ sẽ "ăn" cô. Hắn bắt đầu cho cô ăn sáng bằng cách đút cô một ít "mật ong" giống tối qua. Có lẽ hắn biết cô thích thứ này nên rót vào miệng cô rất nhiều. Hắn rờ rờ bụng cô thấy đã căng tròn thì liền ngừng lại.
Sau khi cho cô ăn uống no nê, hắn mặc váy da thú, đi khỏi hang động, đẩy tảng đá lấp cửa động lại, rồi mới rời đi.
Phùng Trân đoán chắc là hắn đi săn.
Đợi tiếng chân của hắn xa dần, Phùng Trân dùng ý niệm mang chiếc còi ra khỏi không gian.
Lúc sáng dậy, Phùng Trân phát hiện cổ của cô đã có thể hoạt động, tay cũng có thể cử động nhưng yếu ớt không cầm nổi thứ gì. Tuy nhiên cố gắng cầm chiếc còi để vào miệng vẫn có thể.
Phùng Trân mất cả tiếng mới có thể đưa còi tới miệng để thổi.
Trước kia, Coffee rất ham chơi. Cô loay hoay mất mấy tiếng mới tìm được nó nên từ đó cô huấn luyện nó nghe tiếng còi. Cứ hễ nghe tiếng còi, nó phải là lập tức tìm cô, nếu không ngủ lang bên ngoài đi.
Nhưng thổi hơn nửa tiếng, vẫn không thấy con Coffee chết tiệt kia.
Phùng Trân cảm thấy bất an, lo lắng, không biết nó có gặp nguy hiểm gì không?
--- ------ ------ ------ --------
Nói về Coffee thì lúc nó bắt được 2 con "gà công" tha về cho mẹ Trân làm cà ri gà thì phát hiện không thấy ai ở bờ suối. Khắp nơi nhàn nhạt mùi máu của Phùng Trân làm nó sợ hãi, cuống cuồng đi tìm cô.
Đi hết cả buổi tối vẫn không tìm thấy Phùng Trân, nó đành săn 2 con thỏ cáo làm bữa tối, nghỉ tạm ở một hốc cây, chờ sáng mai đi tìm Phùng Trân tiếp.
Sáng sớm nó để bụng đói, vội vã đi tìm "mẹ Trân" thấy có "đánh nhau", liền nhào vô đang đảm nhiệm vai "anh hùng cứu mỹ nhân".
Nhưng chết tiệt hôm nay nó ra đường không có xem ngày, bị 10 con bạo chúa cao 2m đánh "hội đồng".
Được rồi, từ nhỏ nó được "mẹ Trân" dạy, nếu đánh không lại đối thủ thì bỏ chạy, đợi lần sau phục thù. Nên nó nhanh chóng hạ một con bạo chúa đang bị thương, tạo đường máu, cùng "mỹ nữ" cao bay xa chạy.
--- ------ ------ ------ -----
Đi săn 2 tiếng, đến tầm 9 giờ sáng, vị đồng loại giống đực quay về hang động.
Trên vai hắn vác 1 con nai báo đang hấp hối. Tay hắn ôm một đống trái cây đủ loại nhưng Phùng Trân chỉ biết mỗi trái xoài đỏ và trái nho đường thôi.
Móng tay hắn khá bén, bấm một cái vào cổ con nai báo, lập tức máu chảy vào miệng Phùng Trân.
Hắn đang cho cô uống máu!
Mùi tanh máu khiến Phùng Trân muốn nôn. Cô liên tục lắc đầu từ chối.
Hắn nhíu mày, không tiếp tục ép cô nữa. Hắn lấy nước cho cô uống vừa lau vết máu dính trên cổ cô.
Tiếp đến hắn rất chu đáo, bóp thịt xoài đỏ thật nhuyễn đút cô ăn.
Xoài đỏ này không chua giống như Phùng Trân đã ăn trước đó, mà nó ngọt bùi rất ngon.
Sờ sờ bụng cô đã căng hắn mới đi xử lý con nai báo.
Hắn vác con nai báo ra ngoài động chừng 30 phút sau trở lại nhóm lửa.
Giường cỏ được lót rất cao nên Phùng Trân thấy rõ hắn xiên thịt con nai báo qua một cành cây. Một nửa thịt thì cắm thẳng xung quanh đống lửa. Nửa số thịt còn lại hắn dùng lá cây gói lại để dành.
Hắn dùng đá đập vỏ trái nho đường, lấy chất dịch đường phết lên xiên thịt đang nướng.
Mùi thịt nướng với đường cháy xèo xèo, thơm nức cả hang động khiến cô phải nuốt nước miếng liên tục.
Khi thịt chín, hắn xé thịt thật nhỏ dễ nuốt, thổi nguội đút cho Phùng Trân ăn.
Chết tiệt, cô nhai không được thì ngậm một lát rồi nuốt vậy.
Thịt con nai báo này khá non mềm, nướng vừa chín tới, hòa quyện cùng vị đường ngọt, ăn đúng ngon.
Phùng Trân ngậm miếng thịt thưởng thức một lát rồi mới thỏa mãn nuốt xuống.
Hắn vừa nướng thịt vừa ăn, lâu lâu lại đút cho cô vài miếng nhỏ dễ nuốt.
Vị nào đó rất sành ăn, kết thúc bữa thịt nướng bằng món tráng miệng "táo dại".
Táo dại rất giống táo tàu nhưng không thon dài mà tròn trịa, bóng lưỡng.
Hắn vừa nhai táo dại "rồn rột", vừa bóp nát một trái khác để dịch táo chua ngọt chảy vào miệng Phùng Trân.
Dù thịt nướng khá ngon nhưng ăn nhiều sẽ ngán. Nhưng dùng kèm thêm táo dại vừa đỡ ngấy mỡ, vừa kích thích vị giác. Phùng Trân rất hài lòng, uống vài ngụm nước "ép" táo dại.
Người ta thường nói " phụ nữ chinh phục đàn ông qua bao tử" nhưng câu này lại ngược lại với tình huống hiện tại. Phải nói "sắc lang" đã chinh phục Phùng Trân qua bao tử.
Kết thúc màn ăn uống no nê là màn "xì xì" lúc sáng.
Phùng Trân rất bi ai. Cơ thể cô lại lần nữa "phản bội" dưới tiếng "xì xì" của hắn.
Thôi, sáng giờ toàn uống với uống, bụng cô căng đầy nước nên nhu cầu "xả" là tự nhiên mà.
Nhưng lần này hắn không có "rửa rửa" nữa mà trực tiếp ôm cô rời xa khỏi hang động.
Này này, hắn không sợ dấu vết "nước thải" của cô dính trên người sao? Để lâu nó bốc mùi đó nha!
Rất nhanh Phùng Trân hiểu vì sao hắn không có rửa rửa cho cô rồi. Bởi hắn mang cô đi tắm suối.
Còn suối cách hang động khoảng 500m, suối khá nhỏ khoảng 3m2, sâu 1m.
Hắn vừa ôm Phùng Trân vừa chà rửa thân thể cho cô. Không có chỗ mềm mại nào mà hắn bỏ qua, đặc biệt ngực cô và chỗ nhạy cảm nhất, hắn chà tới chà lui khiến Phùng Trân bực tức, dùng hết sức hất đầu vào mặt hắn.
Hắn không giận mà trầm giọng cười, xổ ra tràn tiếng lóng địa phương, nghe chả hiểu gì hết.
Nhịn! Đợi cô phục hồi thì cô sẽ "xử" hắn.
Hắn tắm cho Phùng Trân xong thì đặt cô nằm ngửa trên tảng đá, làm lộ đầy sắc xuân. Rồi hắn tự tắm cho mình.
Phùng Trân nhìn lên bầu trên xanh, phải cố tưởng tượng mình mặc bikini, đang phơi nắng ở biển Hawaii, mới làm dịu mấy gân xanh đang nổi trên trán.
Vị đang tắm trong suối kia dù đã "check" hết hàng, cũng sờ nắn bóp hết rồi nhưng khi thấy cảnh "sắc xuân tươi đẹp" trước mắt cũng phụt máu mũi.
Phùng Trân đang nhắm mắt phơi nắng nên không thấy "sắc lang" đang luống cuống lau máu mũi.
Đừng nói hắn. Nếu tên đàn ông nào đi ngang mà thấy cảnh "thịt tươi" này chắc chắn sẽ "trào máu".
Gió thiu thiu mát, Phùng Trân đang định ngủ một lát thì đột nhiên vị nào đó như đập trúng "đinh" nhảy lên khỏi mặt nước, nhào tới tảng đá cô đang nằm, hôn lên mặt cô mấy cái, rồi vội ôm cô lên, chạy thụt mạng về hang động.
Phùng Trân rất bực, đang yên đang lành, hắn kích thích chuyện gì vậy? Hay là hắn phát hiện đám bạo chúa ở gần đó nên mới kích động vội quay về hang động?
Mãi lo suy nghĩ nên cô không phát hiện tay của vị "sắc lang" nào đó đang niết chặt ngực và mông cô.
Vừa về tới "nhà", hắn vội nhét cô lên giường rồi dùng "mền" quấn thật chặt cô như đòn bánh tét.
Mẹ kiếp, 11 giờ trưa mà quấn kiểu này, không nóng chết mới lạ nhưng rất may hang động nhiệt độ mát lạnh nên Phùng Trân cũng không thấy quá nóng.
Lại nói tiếng "lóng" nữa, cô nghe có hiểu gì đâu mà nói hoài. Hắn nói xong thì ôm hết đóng mai rùa ra ngoài hang động để đi lấy nước.
Vẫn như cũ, khi ra ngoài hắn đẩy một tảng đá chặn cửa hang lại, nhầm tránh kẻ khác xâm nhập.
Lúc nãy chưa kịp ngủ thì tranh thủ chợp mắt một chút. Hiện cô cần lấy lại sức để khi phục hồi mới có thể đối phó với tên "sắc lang" kia.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Khi Phùng Trân tỉnh lại cũng xế chiều.
Chắc cô đang nằm mơ đúng không? Hiện tại cô nhìn thấy gì? Hắn ngồi bên đống lửa cắm đầy thịt xiên nướng như lúc sáng, vừa may may vá vá cái gì đó. Đôi lúc hắn lầm bầm bất mãn điều gì đó khi thấy vật đang may trong tay không đúng ý hắn.
Khoan đã, hắn trở về lúc nào sao cô không hay vậy? Cô từ khi nào mê ngủ như vậy chứ?
Thấy cô tỉnh lại, hắn cười hì hì rồi đút nước cho cô uống.
Uống nước xong thì hắn cho cô uống "mật ong" lót dạ trước khi "khai mạc" bữa thịt nướng.
Và đương nhiên sau màn hậu tiệc thì màn "xì xì" tái diễn.
"Rửa rửa" xong, hắn không mang Phùng Trân vào hang ngay, mà quất chặt cô vô " tấm mềm", rồi ôm cô trèo lên "sân thượng" hang động.
Ban đầu Phùng Trân cũng chả hiểu hắn ôm cô lên nơi đầy gió và đầy những tiếng côn trùng giống muỗi kêu vo ve này làm chi nữa. Nhưng khi thấy hắn chỉ chỉ tay về hướng mặt trời.
Chúa mẹ ơi, hắn muốn cô cùng ngắm mặt trời lặn chăng?
Hắn ôm cô dựa vào lòng, một tay xoa lưng cô, mặt tay xuôi đuổi mấy con "muỗi" đang vo ve.
Phùng Trân nhìn mặt trời đỏ rực phía trước, hoài niệm về cuộc sống trước kia của mình. Trừ cái lần đào thoát khỏi đám bắt cóc, cô trốn chạy lên núi, co ro sợ hãi nhìn mặt trời dần dần khuất dạng, thì đã bao lâu rồi cô mới ngắm hoàng hôn? Chắc có lẽ đây là lần thứ 2, nhưng lần này cô không còn cô đơn như trước nữa.
Ngực hắn rất ấm, tay hắn rắn chắc ôm trọn người cô, khiến cô có cảm giác an toàn.
Tuy không hiểu hắn đang nói gì nhưng giọng hắn trầm ấm rất dễ nghe, khiến cô thấy bình yên.
Tựa vào ngực hắn, Phùng Trân thả lỏng người, cùng hắn chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàng hôn trước khi "giông bão" ập tới.