Editor: Qing Yun
Bó hoa màu trắng bị ném xuống đất, khi đi vào cửa, Lâm Nhất Chi suýt chút nữa là dẫm phải nó.
Cô nhìn thoáng qua hai người đang ngồi ở hai bên bàn dài, không màng vẻ mặt khó coi của Laura, Lâm Nhất Chi cúi người nhặt bó hoa lên.
Laura đang muốn nổi giận nhưng lại thấy Diệp Tương Ly cũng đi vào từ bên ngoài, cô ta chỉ đành nhịn xuống, cố gắng nặng ra nụ cười yêu kiều: "Mang nó xuống, tìm cái bình cắm vào."
Lâm Nhất Chi đành phải ôm hoa xuống.
Diệp Tương Ly không có ý đi cùng cô, anh bước chân dài đi đến bên bàn rồi ngồi xuống, cũng bày ra dáng vẻ hai người cứ tự nhiên.
Tuy rằng anh đã tỏ rõ vẻ hai người có thể coi như tôi không tồn tại, nhưng Laura vẫn nén lửa giận xuống, trở lại làm Laura ưu nhã ôn hòa kia.
"Anh thật sự rất yêu em, Laura, đồng ý anh đi." Sinis không thèm quan tâm có người thứ hai ở đây, anh ta thẳng thắn thổ lộ tấm chân tình với Laura.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên nổi giận với anh." Laura sửa lại thái độ, ôn hòa nói: "Để tôi suy nghĩ thêm được không Sinis?" Đôi mắt xanh thẳm như biển rộng của cô ta toát ra tu dưỡng và khắc chế mà tiểu thư quý tộc nên có.
Sinis lập tức say mê dưới ánh mắt ấy.
"Anh biết, Laura, anh biết."
Lâm Nhất Chi một tay cầm chổi lông, một tay chống cằm nhìn từng ngóc ngách trong nhà.
Trên vách tường phía đối diện treo một bức tranh sơn dầu, hai màu đỏ vàng tô vẽ lộn xộn che kín cả bức tranh.
Diễm lệ quá mức trái lại sẽ làm lòng người chán ghét.
—- leng keng.
Tiếng chuông nhắc nhở quen thuộc lại vang lên bên tai, một tin tức trực tiếp xuất hiện trong đầu Lâm Nhất Chi.
Cô ngồi ngay ngắn, đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu một lúc, nụ cười nhợt nhạt sáng tỏ dần hiện lên trên khuôn mặt, sau đó cô rời khỏi căn phòng.
Không đề cập đến Laura, nhân vật được yêu cầu công lược đầu tiên đã xuất hiện.
Hôm nay những người xuất hiện trên bàn ngày đầu tiên đều tụ tập đầy đủ, ngay cả nữ vu chưa từng lộ mặt cũng xuất hiện ở phòng khách.
Tất cả mọi người đều nhận được một nhiệm vụ giống nhau: Hoàn thành tâm nguyện của nông dân trồng hoa.
Bởi vậy bây giờ bọn họ đều đang vây quanh quản gia để hỏi thăm tin tức.
Quản gia nói cho bọn họ, nông dân chuyên trồng hoa sống ở trấn nhỏ bên cạnh, gần con sông của thị trấn này.
Nông dân chuyên trồng hoa là người có kinh nghiệm trồng hoa phong phú nhất của trấn Margaret, người này có thái độ thành kính và cố chấp lạ thường với việc nuôi hoa.
Nói xong còn tri kỷ tỏ vẻ nếu bọn họ cần xe ngựa thì ông ta có thể chuẩn bị giúp.
Hứa Mạn Mạn và Trần Kha đều từ chối, Nam An nhíu mày hơi dao động, nhưng thấy mọi người đều đi bộ nên chỉ đành từ bỏ.
"Anh đi là được rồi, ngoài trời nắng lắm, An An em ở lại đây chờ tin tức đi." Trần Kha nhìn ra ngoài sau đó lên tiếng đề nghị.
Bây giờ đang là giữa trưa, ánh nắng chói chang vô cùng.
Nam An nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, cô ta hừ lạnh một tiếng sau đó đồng ý.
Ông cụ chân cẳng không tiện nên cũng ở lại biệt thự.
Những người khác đều không có ý kiến gì, mọi người bèn đi đến nhà của nông dân chuyên trồng hoa.
Hứa Mạn Mạn nắm tay đứa trẻ đi ở phía sau nữ vu và Trần Kha, vẻ mặt cô ta khá khó coi, vừa đi vừa nói thầm với Lâm Nhất Chi đang đi phía bên tay phải của mình: "Mọi người đều đi tìm NPC, dựa vào cái gì mà cô ta lại quý giá như vậy."
Tuy rằng cô ta chưa nói đó là ai nhưng ngoài ông cụ ra, hiển nhiên chỉ còn cô nàng Nam An nũng nịu kia.
Hứa Mạn Mạn oán giận xong hồi lâu cũng không nhận được lời hồi đáp, lúc ấy cô ta mới nhớ ra người đi sau mình là người câm, điều này khiến cô ta chán nản vô cùng.
Chẳng qua cậu bé kia lại không nặng không nhẹ hừ lạnh nói: "Mẹ không nghĩ đi cũng có thể học chị ấy mà!" Nói xong liền tránh thoát tay Hứa Mạn Mạn, bước nhanh hai bước đi đến bên cạnh nữ vu.
Hứa Mạn Mạn cười xấu hổ rút tay về, cô ta cũng muốn đi lên nhưng lại không dám đến gần nữ vu quái dị kia, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Lâm Nhất Chi đi sau bọn họ, cô đương nhiên nhìn thấy rõ ràng sự tương tác của cả hai.
Tuy rằng Hứa Mạn Mạn che chở cậu bé khắp nơi nhưng chưa chắc là thật lòng, trước sau đều mang theo vẻ lấy lòng.
Còn cậu bé kia thì rất thiếu kiên nhẫn với Hứa Mạn Mạn, tuy chưa từng nói nặng lời nhưng cũng không có sắc mặt tốt, thậm chí thỉnh thoảng còn sặc lại một câu.
Liên hệ đến chênh lệch tuổi tác của hai người, có lẽ Hứa Mạn Mạn chính là "Mẹ kế" trong truyền thuyết, mối quan hệ giữa hai mẹ con cũng không hòa thuận.
Lâm Nhất Chi khó tránh khỏi nghi ngờ, vì sao những người xuất hiện ở phó bản không phải người xa lạ hoàn toàn?
Phó bản lần trước là mình và Triệu Nhất Văn, bây giờ là cậu bé và Hứa Mạn Mạn, còn cả Nam An và Trần Kha.
Thế giới trong mơ là ám chỉ cái gì? Nghĩ đến đây, cô vô thức quay đầu đi tìm Diệp Tương Ly, lúc này mới phát hiện không biết anh đã đi đến bên cạnh mình từ khi nào.
Bây giờ hai người đang sóng vai đi cùng nhau.
Lâm Nhất Chi có lời muốn hỏi nhưng bất đắc dĩ không nói được ra lời, đành phải duỗi tay chạm vào tay Diệp Tương Ly, sau đó chỉ vào mình rồi lại chỉ vào anh.
Diệp Tương Ly cảm giác tay mình bị chạm nhẹ, anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thấy cô đang nhìn mình, tay khua lung tung.
Vừa khua tay vừa cố sức ra hiệu cho mình, chỉ thiếu điều viết thẳng mấy chữ "Anh hiểu em" lên trên mặt.
Đôi mắt thường xuyên ngưng kết băng sương của anh hiện lên chút ý cười.
Anh nhịn cười lắc đầu với cô, ánh mắt vô tội tỏ vẻ: Anh không hiểu!
Lâm Nhất Chi nhụt chí rụt tay lại, cô rầu rĩ suy nghĩ: Giả thiết bị câm đáng chết này!
Diệp Tương Ly nhìn cô, anh chỉ cảm thấy tâm trạng sung sướng, phiền muộn lúc trước cũng hóa thành hư không.
Thị trấn cũng không quá rộng, mọi người đi chưa đến một giờ đã rời xa khu dân cư tập trung, bọn họ tiếp tục đi dọc theo con đường đầy cỏ xanh, khung cảnh trước mắt dần trở nên hoang vu.
Dần dần xung quanh không còn nhà cửa kiến trúc, cây cối ven đường cũng chết héo khô, chỉ có có dại dưới chân là ngoan cường sống sót.
"Sao lại hẻo lánh như vậy." Trần Kha đi tuốt phía trước, anh ta nhỏ giọng thì thầm.
Mọi người càng đi xa khung cảnh càng hoang vu.
Cây cối xung quanh khô héo toàn bộ, suốt cả dọc đường không có bất cứ một con vật hoặc là tiếng kêu nào của côn trùng cả, chỉ có có dại trên đất là càng ngày càng tươi tốt, tới mức đã cao đến đầu gối người trưởng thành.
Xa xa nhìn lại, khắp nơi đây không có dấu vết sinh sống của con người, chỉ có cỏ dại mọc đầy đường kéo dài đến tận phương xa.
Hứa Mạn Mạn nghe được lời của Trần Kha nói.
Cô ta nhìn bụi cỏ dưới chân mình, trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi khó hiểu, giống như ngay giây sau sẽ có vô số cánh tay xương khô vươn ra khỏi bụi cỏ nắm lấy chân mình.
Cô ta nuốt nước miếng, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận, sợ đột nhiên xuất hiện thứ gì đó kéo chân mình lại.
Lúc này, gió đột nhiên biến mất.
Vùng đất hoang này vẫn luôn có gió nhẹ thổi qua, không tìm được nơi phát ra, cũng không thấy có gì nguy hiểm.
Nhưng đúng lúc này, gió đột nhiên biến mất.
Ngọn cỏ lắc lư dưới chân cũng đột nhiên im lặng.
Hứa Mạn Mạn căng thẳng nhìn xung quanh, cô ta phát hiện những người khác vẫn cứ nhìn thẳng tiến về phía trước như không có gì xảy ra.
Chẳng qua, Lâm Kiều đang đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại.
Cậu bé nở nụ cười quái dị với cô ta, đồng thời ngọt ngào gọi một tiếng "Mẹ".
Hứa Mạn Mạn sợ tới mức vội rụt về phía sau, dưới chân bất chợt dẫm vào thứ gì đó tròn xoe, cô ta trượt chân ngã ngồi bệt xuống đất.
Vừa rồi cô ta nhìn thấy rõ ràng Lâm Kiều quay đầu nhìn lại nhưng cổ vẫn không nhúc nhích.
Bàn tay chống trên mặt đất bỗng nhiên cũng sờ vào thứ gì đó tròn xoe, thứ này rất giống thứ chân vừa dẫm phải.
Cô ta cầm lên nhìn xem, vừa lúc đối diện với hốc mắt sâu trên đầu lâu, cô ta lập tức sợ hãi ném mạnh ra ngoài.
Bây giờ cô ta mới nhận ra, dưới đám cỏ rậm rạp này đều là đầu lâu trắng bệch, rậm rạp phủ kín khắp biển cỏ.
"Á!" Hứa Mạn Mạn không kiềm chế được thét lên một tiếng, cũng vội vàng bò dậy bỏ chạy.
Lâm Nhất Chi ở phía sau chỉ nhìn thấy Hứa Mạn Mạn đột nhiên chạy thục mạng ra ngoài như phía sau bị ma đuổi.
Cô trợn mắt nhìn người đang càng chạy càng xa, há miệng thở dốc thầm nói hai chữ.
Có bệnh.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu với hành động bất ngờ của Hứa Mạn Mạn.
Trần Kha nghi hoặc hỏi cậu bé: "Mẹ nhóc điên à?"
Cậu bé lườm anh ta một cái sau đó nhấc chân đuổi theo Hứa Mạn Mạn.
Trần Kha: "Không phải, thật sự không phải anh đang mắng cậu đâu!" Anh ta quá oan!
Hứa Mạn Mạn đột nhiên khác thường như vậy khiến mọi người cùng đẩy nhanh tiến độ.
Nhưng mới đi thêm chừng mười lăm phút thì bọn họ nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy mơ hồ, sau đó có một căn nhà nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là một căn nhà nhỏ làm từ cỏ tranh, trước nhà có hai vườn hoa được bao quanh bởi hàng rào tre, trong vườn trồng đủ loại hoa tươi màu sắc rực rỡ.
Trong không khí có mùi hoa nhàn nhạt, khung cảnh tràn ngập hơi thở điền viên.
Một người đàn ông ăn mặc như nông dân đang cong lưng tưới nước cho hoa.
"Chào anh, xin hỏi anh có nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi chạy qua đây không?" Trần Kha tiến lên hỏi.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn nhóm khách không mời mà đến này.
"Đúng là vừa nãy có một người phụ nữ đến đây, cô ấy đang nghỉ ngơi trong nhà của tôi."
Nghe thấy Hứa Mạn Mạn đang ở trong nhà nông dân trồng hoa, mọi người đều thở phào một hơi.
Người đàn ông đặt gáo múc nước xuống sau đó mời mọi người vào nhà.
Vì thế bọn họ lục tục đi vào nhà tranh của người đàn ông.
Quả nhiên nhìn thấy Hứa Mạn Mạn đang ngồi trên ghế ủ rũ cầm một cốc nước ấm.
Mọi người ngồi xuống theo thứ tự, Trần Kha vẫn xung phong ngồi xuống đầu tiên, anh ta bắt chuyện với người nông dân chuyên trồng hoa.
Lâm Nhất Chi ngồi ở chiếc ghế ngoài cùng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hai mảnh vườn hoa bên ngoài, rìa vườn hoa được bao quanh bởi hàng rào tre, bên trong không có một cây cỏ dại nào cả.
Rõ ràng là được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Cô chú ý tớ ngoài vừa hoa có một hai cây hoa tulip màu đỏ.
Trong vườn của Laura cũng trồng hoa tulip có màu sắc tươi sáng này, ngoài hai nơi này ra, khắp trấn nhỏ những nơi mà Lâm Nhất Chi và Diệp Tương Ly đã đi ngày hôm qua đều không có một bông hoa tulip màu đỏ nào cả.
Trấn Margaret nổi tiếng nhờ hoa tulip, bởi vậy mọi người đều gieo trồng hoa tulip cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng nếu cả một thị trấn ngoài tulip ra cũng không còn loài hoa nào khác thì sao? Ở trong đời sống hiện thực, hoa tulip có rất nhiều chủng loại, cũng có rất nhiều màu sắc.
Màu hoa thường thấy là màu vàng và hồng nhạt, cũng có màu trắng và màu đó, cái này rất bình thường.
Nhưng trong thị trấn kỳ lạ này, số lượng hoa tulip màu đỏ rất thưa thớt lại đại biểu cho cái gì? Là vấn đề kỹ thuật hay là vì lý do nào khác?
Cô cầm cốc nước ấm mà người nông dân chuyên trồng hoa đưa cho, mắt nhìn Hứa Mạn Mạn đã bỏ chạy một mình lúc trước.
Cô ta vẫn co mình run bần bật trên ghế, như là đã phải trải qua chuyện gì đó vô cùng khủng bố.
Cho dù Trần Kha cố gắng an ủi thì cô ta vẫn cứ như vậy.
Diệp Tương Ly ngồi bên cạnh nhặt một cánh hoa màu đỏ trên áo Lâm Nhất Chi, anh nhẹ nhàng vân vê, đầu ngón tay lập tức nhiễm màu đỏ tươi.
***
Tác giả có lời muốn nói
Lâm Nhất Chi: Anh hiểu được, anh hiểu được.
Diệp Tương Ly: Anh không hiểu, anh không hiểu (mặt vô tội)
***
Chú thích:
Công lược: Tiến công có chiến lược để đạt được mục đích
Ví dụ những truyện xuyên nhanh công lược nhân vật, ở đây nhân vật chính theo đuổi đối tượng mục tiêu, sự theo đuổi ấy không bắt nguồn từ tình cảm mà bắt nguồn từ mục đích riêng, ví dụ để mục tiêu yêu mình, để mục tiêu ghét mình...!Và sự theo đuổi này phải có chiến lược bài bản, thậm chí là khoác lên mình trăm ngàn lớp vỏ bọc.
Nói tóm lại chính là tiếp cận đối tượng bằng vô vàn chiến lược với mục đích không đơn thuần.
(Lời giải thích theo ý hiểu của mình cho nên chưa được kiểm chứng).