Điều kiệnhàng đầu để nương của Kết Tử tuyển con rể chính là nhà trai không còn cao đường (cha mẹ) ở trên đời, miễn cho tương lai Kết Tử còn phải đối mặt với việc bị bà bà làm khó dễ.
Cứ như vậy, nhà trai ít nhất phải lớn tuổi năm tuổi so với Kết Tử, có thể tay làm hàm nhai, cho nàng ấm no.
Quan trọng nhất chính là, tướng công tương lai của Kết Tử cần có phẩm tính thuần hậu, sẽ không bởi vì thân phận của nàng mà vắng vẻ Kết Tử.
Nương của Kết Tử đã duyệt qua vô số nam nhân, hiểu được cách phán đoán phẩm tính nam nhân như thế nào.
Nam nhân a, chỉ cần không háo sắc, thì trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Chọn tới chọn đi, rốt cuộc nàng đã phát hiện được một nam nhân tốt, Giang Hàn.
Giang Hàn là cô nhi, năm nay 21 tuổi, thân cường thể tráng, đã từng đi theo thợ săn Giang Đại Sơn quá cố học tập săn thú, khi mười hai tuổi đã có thân thủ chém được đầu con báo.
Hơn nữa tính cách hắn trầm mặc, bình thường rất ít khi nói chuyện với người trong thôn.
Nương của Kết Tử cố ý ngẫu nhiên gặp được hắn hai lần, Giang Hàn trực tiếp làm lơ, lạnh mặt đi đường vòng.
Chỉ bằng điểm này, nương Kết Tử liền nhận định Giang Hàn.
Sáng sớm hôm sau, nương Kết Tử thay cho nàng một thân áo bông màu xanh lá trúc, lôi kéo nàng đi tới nhà Giang Hàn.
Thời gian mà nàng lựa chọn vô cùng tốt, hai mẹ con mới vừa đứng ở trước cửa gỗ nhà Giang Hàn thì Giang Hàn liền từ trong mở cửa đi ra.
Giang Hàn một thân áo ngắn vải thô, sau lưng đeo giỏ đựng mũi tên, khi nhìn thấy nương của Kết Tử thì không khỏi nhíu mày nói: "Các ngươi tìm ta?"
Nương Kết Tử đột nhiên quỳ gối trước mặt hắn, dập đầu nói: "Cầu Giang huynh đệ thu con ta làm đồ đệ!"
"Nương!" Kết Tử hoảng loạn mà hô lên, duỗi tay muốn đỡ nàng đứng dậy, chỉ có người phạm sai lầm mới phải quỳ xuống, nương nàng lại không phạm sai lầm gì.
Giang Hàn liếc mắt nhìn Kết Tử nhỏ nhỏ gầy gầy một cái, trầm khuôn mặt nói: "Ta đã quen việc sinh hoạt một mình, chưa từng nghĩ thu đồ đệ." Nhấc chân muốn đi vòng qua hai người.
Nương của Kết Tử đột nhiên ôm lấy chân trái thon dài của hắn, mặc hắn giãy giụa thế nào cũng không buông tay, réo rắt thảm thiết nói: "Giang huynh đệ, ta biết ngươi là người tốt, thời gian của ta không còn nhiều lắm, chỉ muốn đem Kết Tử giao cho ngươi chiếu cố, từ nhỏ hắn đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, khổ gì cũng có thể ăn, sẽ không làm ngươi lo lắng, cầu xin ngươi thành toàn cho nỗi khổ tâm của người làm mẫu thân như ta đi!"
Mày Giang Hàn nhăn lại càng sâu, thanh danh của nương Kết Tử trong thôn rất tao, cũng từng trêu chọc hắn, chẳng lẽ nàng muốn đem nhi tử đưa lại đây để nhân cơ hội không minh bạch với hắn? Nhưng sắc mặt nàng hồng nhuận, làm gì có nửa điểm dáng vẻ nhiễm bệnh nan y đâu?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm thấy chán ghét tới cực hạn, đột nhiên nhấc chân đá một cái, nhanh chóng rời khỏi.
Chỉ là hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, quả cam nương thật sự thực mau liền đi.
Ngày hôm sau, hắn bị một tiếng khóc đau triệt nội tâm làm bừng tỉnh.
Quả cam lẻ loi đứng ở ngoài cửa nhà hắn, một bên nức nở, một bên đưa tờ giấy đã sớm bị nước mắt làm ướt nhẹp cho hắn, đứt quãng nói: "Nương ta......!Nương ta đã chết......!Trước khi chết nàng, để cho ta tới......!Tìm ngươi......".