Khả Tằng Ký Đắc Ái

Ngồi trên sô pha, Anh Lê nâng cao âm lượng một chút, hỏi: “Liên Y, có muốn cùng tôi uống trà buổi trưa không?”
Lý Liên Y đương ngồi cũng quay lại, ngập ngừng một chút, gật đầu.
Anh Lê đem bàn và ghế gấp đặt trên khoảng đất trống sau vườn hoa, rồi bật mở chiếc ô che nắng.
Lấy ra cái bánh gato sữa dâu mua ở hàng bánh hôm qua cùng trà ướp hoa hồng thơm ngát, Anh Lê đưa trà bánh cho Lý Liên Y.
Lý Liên Y hôm nay đến chơi có mang đến một giỏ hoa quả làm quà, Anh Lê lấy ra vài quả, xếp lại đẹp đẽ rồi bày lên bàn.
Sau đó, Anh xách cái bể cá của chuột nhỏ mang đến vườn sau để chuột ta cùng phơi nắng.
A Ngốc và Tiểu Nháo cũng lân la đến, chia nhau chỗ bánh kem của chúng.
Chờ đến khi Anh Lê thực sự ngồi xuống, Lý Liên Y mới nâng chén uống trà.
Không biết cậu ấy có uống được trà hương hoa hồng không, Anh Lê có chút thấp thỏm.
Cậu không chịu nói mình thích cái gì, không còn cách nào khác là đành phải đoán vậy.
Nhìn Lý Liên Y uống trà, ăn bánh ga tô, không có biểu hiện gì đặc biệt, Anh Lê thầm nghĩ, cậu ấy chắc không ghét mùi vị này.
Hai người an tĩnh ngồi sau vườn hoa, hưởng thụ ánh mặt trời cùng cảnh biển trước mắt.
Phía chân trời xanh ngắt, một làn gió thổi qua, lòng anh dấy lên thứ cảm giác thoải mái và vui vẻ.
Anh hi vọng Lý Liên Y cũng có được loại cảm giác này. Biệt thự của Lý thị nằm trên núi Phượng Hoàng, cảnh vật xung quanh chắc hẳn còn đẹp hơn nhà của anh, nhưng hẳn là cậu cũng chỉ luôn ở trong phòng, không đi ra ngoài bao giờ.
Tiểu Nháo kêu lên meo meo, cào cào lên quần Anh Lê.
Biết tính tình con mèo Tiểu Nháo, Anh Lê cười ôm lấy nó, vuốt vuốt lông, âu yếm nói: “Tiểu Nháo, Tiểu Nháo, đang có khách, mày không được náo loạn, chơi với A Ngốc được không?”
Nhận ra ánh mắt ước ao nhìn con mèo đang nằm trong lòng mình của Lý Liên Y, Anh Lê quay sang cậu mỉm cười, “Tiểu Nháo nhiều lúc rất thích gần người, hay đòi rúc trong lòng người.”
Đem mèo con thả xuống đất, có vẻ đã hiểu ý của chủ nhân, mèo ta liền quay sang quấy rối bạn chó, hai con vật đuổi bắt nhau, chạy loạn khắp sân.
Thấy chén trà của Lý Liên Y đã thấy đáy, Anh Lê đứng lên, hỏi: “Có muốn uống chén nữa không?”
Lý Liên Y không trả lời, ánh mắt nhìn về phía chén của Anh Lê, hiện lên một tia hiếu kỳ.
Chén của hai người không giống nhau, của Lý Liên Y là một chiếc dài làm bằng thủy tinh, có thể nhàn nhạt thấy được sắc hoa hồng của nước trà, còn của Anh Lê là màu trắng hồng.
Một lát sau, Anh Lê bưng ra một chiếc cốc bằng sứ, đặt trước mặt Lý Liên Y.
Mùi hương đậm đà của bánh và trà xông vào mũi, Lý Liên Y vô thức hít một hơi.
Hương thơm này, rất đặc biệt.
Nâng cốc lên, cẩn thận nhấp một ngụm, ngay lập tức bị hương vị ấy hấp dẫn, uống vào thực sự rất ngon, cậu thích.
Khẽ cười, Lý Liên Y liếc mắt nhìn Anh Lê.
Đôi mắt đen trắng tách biệt kia, phảng phất như đang nói chuyện, khiến lòng Anh Lê một hồi xao động.
Cảm giác có chút gì đó thân mật, tựa như bị một con chuột nhỏ làm nũng vậy.
Qua một lúc lâu, Anh Lê mới ổn định lại tâm tình.
Có vẻ như đã có được sự tin tưởng của Lý Liên Y, cảm giác này vô cùng chân thực.
Chỉ lặng yên ngồi ngắm biển, ngắm những cánh buồm, thoáng cái đã đến ba giờ chiều.
Lý Liên Y phải trở về.
Anh Lê dẫn cậu đi ra, Tiểu Nháo theo phía sau, phụ họa cùng chủ nhân tiễn khách.
Nhìn theo chiếc ô tô đen lăn bánh rời đi, Anh Lê quay vào trong nhà, lòng ngổn ngang, vì sao chỉ cùng Liên Y yên lặng ngồi mà thời gian đã trôi nhanh như vậy?
Tại quán bar, Anh Lê đang ngồi bên cạnh quầy bar nhấm nháp ly whisky vừa mới gọi, chìm trong suy tư mà mỉm cười.
Bỗng nhiên có người vỗ lên vai, dọa anh giật mình.
Diệp Thanh Tử nụ cười xinh đẹp tươi tắn hỏi anh: “Nghĩ cái gì đó?”
“Không có, nghĩ gì đâu.”
Diệp Thanh Tử thò tay lấy đi cái ly Anh Lê đang cầm, để vào nơi anh không với tới được, nhìn chằm chằm anh truy vấn: “Nào, thành thật nói cho tôi biết rồi cái ly tự khắc trả lại cho anh, nếu không…”
“Thanh Tử, đừng có quậy.”
Dí sát vào Anh Lê, Diệp Thanh Tử tỉ mỉ săm soi vẻ mặt của anh. “Có phải là… chuyện tình cảm không?”
Anh Lê vội lắc đầu, “Không có.”
“Thực sự không có?” Diệp Thanh Từ dài giọng trêu chọc.
“Nếu như tôi đang hẹn hò thật thì còn đến chỗ cô báo tên mỗi ngày được sao?” Anh Lê lách qua người Diệp Thanh Tử, lấy lại cái ly đang đặt trên quầy bar.
Diệp Thanh Tử xoa cằm đăm chiêu một lúc, “Đúng thật.”
Anh Lê chòng chọc nhìn cô nàng, “Cô thật…”
“Vậy sao anh lại bày ra cái bộ mặt hạnh phúc như thế, cứ như đang rơi vào bể tình ấy.”
Anh Lê vô thức sờ sờ mặt mình, “Có sao? Trông tôi giống lắm à?”
“Đúng…”
Diệp Thanh Tử lấy khuỷu tay chọc chọc anh, cười đến là mờ ám, “Có phải là… vị tiểu thư lần trước?”
Thấy cô bạn khó có được vẻ mặt mấy phần hứng thú như thế, Anh Lê không khỏi bật cười, “Không phải, tôi cùng cô ấy chỉ là bằng hữu bình thường thôi.”
Diệp Thanh Tử trợn hai mắt, cố gắng thuyết phục, “Ai nha, cô gái tuyệt vời như vậy, khí chất, ngoại hình trên cả số một. Nhìn cách ăn mặc mà xem, rất có thẩm mỹ và phong cách, không tệ chút nào, tin tôi đi, trực giác của phụ nữ không sai bao giờ đâu. Nói cho anh hay, hành động là phải nhanh gọn, cô gái tốt như vậy đừng có để vuột mất vào tay kẻ khác.”
Nghe Diệp Thanh Tử nói đâu ra đấy, Anh Lê không khỏi nhịn cười.
Đối với Khỉ Lục, thực sự không có lấy nửa phần ý nghĩ gì khác trong đầu. Một người phụ nữ như vậy, Anh Lê ngưỡng mộ là nhiều hơn, ngưỡng mộ sự bình tĩnh lạnh lùng, tài giỏi cùng tác phong chuyên nghiệp của cô.
Loại chuyện này càng giải thích càng rắc rối, Anh Lê tóm lại là không nói gì nữa, tập trung thưởng thức rượu.
Diệp Thanh Tử lải nhải một hồi, thấy người ta không thèm phản ứng gì, vỗ anh một cái rồi đi bắt chuyện với những vị khách khác.
Trên đường lái xe về nhà, Anh Lê nhớ lại lời Diệp Thanh Tử vừa nói.
“Cứ như đang rơi vào bể tình ấy…”
“Trực giác của phụ nữ không sai bao giờ…”
Chính mình? Thật sao?
Anh Lê cảm thấy một tia sợ hãi mơ hồ.
Anh Lê khẽ động trong lòng, không nói gì nữa.
Đã nhiều năm như vậy đến một lần cũng không dám nếm trải, vô thức luôn tránh né chuyện đó, giờ đây, liệu có thể có được dũng khí để thử một lần chăng?
Lý Liên Y đến chơi nhà họ Anh một vài lần, đối với hoàn cảnh mới mẻ càng ngày càng quen thuộc, đã bạo dạn đi lại trong phòng một cách thoải mái.
A Ngốc và Tiểu Nháo bắt đầu làm thân với Lý Liên Y, mỗi khi cậu tới, một chó một mèo sẽ chạy ra nghênh đón cậu.
Đối với tình trạng này, người và động vật đều quen thuộc, tâm trạng đề phòng của Lý Liên Y đã dần được dỡ bỏ, dáng vẻ càng ngày càng tự nhiên, thường mỉm cười, còn dùng ánh mắt nói cho Anh Lê biết mình thích cái gì.
Thế nhưng, cậu vẫn chưa mở miệng nói chuyện với Anh Lê.
Anh Lê nghĩ, dù sao cũng không phải người nhà Liên Y, cậu tự khép mình, chỉ tin tưởng người nhà, giờ đây có thể đạt được đến thế này đã là không dễ dàng gì rồi.
Nhớ kĩ Lý Khỉ Lục đã từng nói, sinh nhật của Lý Liên Y vào tháng mười hai, Anh Lê còn muốn biết chính xác ngày sinh nữa, định tặng món quà gì đó cho người bạn mới quen này.
Gọi điện hỏi Lý Khỉ Lục, nàng nói, sinh nhật cậu là ngày hai mươi tháng mười hai.
Cầm điện thoại, Lý Khỉ Lục áy náy nói: “Xin lỗi, e là không thể mời anh đến dự tiệc sinh nhật.”
Anh Lê mỉm cười đáp: “Tôi hiểu. Tôi chỉ mong muốn có thể biết ngày sinh nhật quan trọng của cậu ấy mà tặng bạn bè một món quà nào đó thôi.”
Còn muốn hỏi Lý Khỉ Lục xem Liên Y thích thứ gì, nhưng rốt cục anh vẫn không hỏi.
Con cháu trong gia tộc Lý thị chắc hẳn chẳng thiếu thứ gì, muốn gì đều có thể có được.
Về phần món quá lần này, thực chất chỉ là để thể hiện tâm ý mà thôi.
Anh Lê suy nghĩ mấy ngày liền, tự mình ra phố lựa chọn mãi mới mua được món quà ưng ý.
Ngày sinh nhật tròn mười tám của Lý Liên Y.
Những người trong gia tộc Lý thị đang công tác tại Hương Đảo và cả đang ở nước ngoài đều trở về để chúc mừng cậu, nhà lớn chưa từng náo nhiệt như hôm nay.
Gặp lại những anh chị lâu lắm không gặp của mình, Lý Liên Y rất vui mừng, ôm từng người một.
“Liên Y cao lên đó nha.”
Đây là câu nói nghe thấy được nhiều nhất.
Lý Khỉ Lục cảm thấy, sau một thời gian từ khi đến chơi nhà Anh Lê, Lý Liên Y đã tươi cười nhiều hơn, khi ở nhà cũng chịu nói chuyện nhiều hơn.
Ngoại trừ người thân trong nhà, cậu đích thực cũng cần có bạn bè.
Quà mừng dành cho Lý Liên Y chất thành hai chồng đầy trên bàn, còn cả những người không thể trở về cũng chuyển phát quà về.
Bác Kim mang tới một chiếc hộp lớn màu tím nhạt được gói bọc tinh xảo, nói rằng: “Cái này sáng sớm nay có người chuyển tới nói là quà tặng thiếu gia.”
“Ồ, Liên Y quen biết nhiều bạn bè quá ha?”
Lý Khỉ Lục nói: “Thằng bé có lần đến một cửa hàng bán vật nuôi, quen được Anh Lê của tập đoàn Anh thị rồi kết làm bạn bè. Cái này có thể là quà mừng của anh ta.”
Tiếp nhận cái hộp từ bác Kim, Lý Khỉ Lục lấy tấm thiệp đi kèm đưa cho Lý Liên Y.
Rồi nàng lại gần em trai xem tấm thiệp viết gì, quả nhiên là quà của Anh Lê gửi tới, trên thiệp là lời chúc của anh cùng chữ ký.
Lý Liên Y mở hộp quà ra.
Bên trong là hai món quà một lớn một nhỏ, cậu bóc cái nhỏ ra trước.
Trong chiếc hộp bọc nhung màu xanh đậm là một cái dây chuyền có mặt hình chòm sao của Lý Liên Y. Khảm trên lớp bạch kim là những viên kim cương nhỏ li ti, dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng tựa như một ngôi sao.
Lý Khỉ Lục không khỏi than thầm trong lòng, không phải không có tiệm kim hoàn nào có bán kiểu dáng này, nhưng quả thực một chiếc dây chuyền tinh xảo rực rỡ như thế này thì hẳn là không thể tìm thấy, chắc là được thiết lế đặc biệt đây mà.
Món quà to cũng được mở ra.
Nhìn nhìn món quà, Lý Liên Y khẽ thốt lên: “Đây là…”
Bên trong hộp, là mô hình hệ Mặt trời. Trên một cái giá, toàn bộ hệ mặt trời được sắp đặt đúng theo trình tự, Trái Đất, sao Thổ có vệ tinh quay xung quanh, sao Mộc có vầng sáng.
Trái Đất màu xanh, Mặt trời màu vàng, Mặt trăng, sao Hỏa, sao Hải Vương… Mô hình hành tinh này thoạt nhìn không khác gì hình ảnh hệ mặt trời trong mấy bộ phim khoa học trên tivi.
Mở chốt, các hành tinh cứ đúng theo quỹ đạo mà quay quanh mặt trời.
“Oa, món quà này thật thú vị.”
“Đúng vậy, món quà này rất có ý nghĩa, khó gặp nha.”
Lý Khỉ Lục đứng cạnh âm thầm gật đầu, vị Anh Lê này, thực rất có tâm.
Dù là bạn bè anh ta hay người không quen biết, đều cảm giác được rằng, anh ta rất biết cách chăm sóc người khác, biết thông cảm, tha thứ, đích thật là một quân tử.
Xem ra, mình đã không chọn sai bạn bè cho Liên Y.
Đặt tay lên vai cậu, Lý Khỉ Lục nói: “Liên Y, ngày mai gọi điện cho Anh tiên sinh nói cảm ơn anh ta nhé.”
Lý Liên Y ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, nhìn chị gái, “Anh ấy nói em hãy gọi anh ấy là ‘Anh Lê’, đừng kêu tiên sinh.”
“Hai người thực ra tuổi tác hơn kém cũng không bao nhiêu, gọi bằng tên cũng được.”
Sau ngày sinh nhật, Lý Liên Y gọi điện cho Anh Lê, cảm ơn về món quà của anh.
“Chỉ cần cậu thích là tốt rồi.” Bên kia đầu dây, Anh Lê dịu dàng nói.
——-o0o——-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui