Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ngũ Văn thánh đế Liệt Bí Đặc tôn giả đột nhiên không nghe thấy lời cầu nguyện của dân đen nữa, đồng thời còn công bằng mà trừng phạt mỗi một đứa học sinh làm không đến nơi đến chốn nhưng lại vọng tưởng đi đường tắt.
Vương Địch nắm thẻ dự thi, đứng chết lặng ngay cửa phòng thi, liếc mắt liền trông thấy vị kia ngồi đằng sau cậu ta, cũng là hàng cuối cùng.
Vương Địch: "......"
Tui chớt ròi.
Bị trời phạt cũng chỉ đến mức này thôi.
Quả nhiên đạo hạnh chưa sâu đã tùy tiện làm phép sẽ bị phản phệ!
"Hình như quên mang thẻ dự thi rồi, tôi về lớp lấy."
Phòng thi số 5 nhanh chóng mất đi một Vương Địch.
"Khoan đã", Đỗ Hành giữ cậu ta lại trên hành lang, "Chẳng phải cậu nói nên đến phòng thi sớm rồi nằm đó giả bộ ngủ đợi bắt đầu thi sao?"
Vương Địch khóc không ra nước mắt.
Cậu ta đến phòng thi giả bộ ngủ là để tránh né cái vị ở Nam Sơn kia, bây giờ người ta đã ở trong đầu luôn rồi, còn giả vờ giả vịt cái quần què.
Đỗ Hành hai ba câu thăm dò tình hình: "Sợ vậy á hả?"
Vương Địch không trả lời mà hỏi vặn: "Thế cậu sợ không?"
Đỗ Hành: "...... Sợ."
Sợ này không chỉ là sợ thân phận chủ tịch hội học sinh Nam Sơn của đối phương, mà còn vì thân phận -- Kim Ô nữa.
Vương Địch xa xa nhìn về phòng thi số 5 một cái.
Tuy nói lão đại và Trì ca - một người là cây thần Nhược Mộc, một người là Phù Tang, cũng là đại yêu, linh lực đều không thấp hơn Kim Ô, nhưng thần mộc trời sinh tính hòa, nhất là Trì ca, linh lực đồng tông với trời đất, có lực tương tác tự nhiên với hoa hoa cỏ cỏ, nhưng Kim Ô thì khác, vào thời kỳ man hoang đây chính là gia tộc đứng đầu chuỗi thức ăn, một đóa loa kèn nhỏ bé như cậu ta làm sao dám tranh giành hào quang với nhật nguyệt!
Vương Địch chần chừ do dự trước cửa phòng thi, mãi đến khi trông thấy bóng dáng của Hề Trì.
Cậu ta phi một bước lớn nhào tới: "Trì ca, sao trễ vậy anh mới đến, cả buổi sáng chẳng thấy anh đâu."
Hề Trì hình như vừa mới rửa mặt quay lại, ngón tay, vành tai, sườn mặt đều dính nước, cổ áo cũng ướt, Vương Địch cũng không rảnh hỏi thêm gì khác, vội vàng mò từ trong túi ra một gói khăn giấy rồi đưa qua.
Hề Trì nhận lấy khăn giấy, nói cảm ơn.
"Trì ca, tối qua anh ngủ không ngon à?" Vương Địch hỏi.
Sao sáng sớm đã đi xối nước lạnh rồi?
"Không có", Hề Trì trả lời đơn giản một câu liền chuyển đề tài, "Cậu đợi gì trên hành lang vậy?"
Vương Địch: "Đợi anh đấy."
Hề Trì: "?"
Đang định hỏi đợi tôi làm gì, vừa nâng mắt, ánh mắt cậu quét qua cả phòng học, thoáng chốc đã chạm phải Giang Lê.
Sắp bắt đầu thi, phòng học căn bản đã ngồi kín, chỉ có hai chỗ trước mặt Giang Lê là còn trống không.
Hề Trì đã đoán được sơ sơ lý do Vương Địch đợi cậu rồi.
Bước chân cậu hơi ngừng lại, nhanh chóng hồi thần, đi về chỗ ngồi.
Vương Địch lẽo đẽo theo vào, không liếc ngang liếc dọc ngồi xuống chỗ, sau đó...... nhận lấy ánh mắt thiêu đốt của cả phòng.
Phòng thi số 5 lặng ngắt như tờ, nếu không phải trên bảng đen viết mấy chữ "Kỳ thi đầu năm lớp 11 trung học Sơn Hải" thật lớn, trong cơn hoảng hốt cậu ta còn tưởng rằng mình đã vào địa điểm thi đại học nào cơ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung tại một góc lớp, không ai nói chuyện, nhưng ánh mắt mỗi người đều đang sáng lòe lòe, nói rằng: "Sao ở giữa còn kẹp một đứa vậy???"
Vương Địch bị kẹp ở giữa hai mắt dại ra.
Rõ ràng chẳng làm gì hết, nhưng lại có cảm giác phi đạo đức chen ngang một chân vậy cà.
Cậu ta không nên tên là Vương Địch, bên cạnh chỉ có một chữ Vương nữa.
Từ hôm nay trở đi, cậu ta đổi tên thành Vương Địch Vương.
Hề Trì không quan tâm những ánh mắt quanh mình, cổ áo bị nước thấm ướt, dán lên người có hơi dinh dính lành lạnh, cậu đưa tay nới nới cổ áo, nhớ đến lời Vương Địch vừa hỏi ở trên hành lang -- tối qua ngủ không ngon sao.
Đúng thực là ngủ không ngon, thậm chí đâu chỉ tối qua, mà liên tục mấy ngày rồi cậu đều có hơi mất ngủ.
Cậu đoán nguyên nhân là do chứng bệnh, nhưng lại không quá giống với triệu chứng cả ngày lẫn đêm trước đây.
Ban ngày vẫn còn tốt, chỉ có ban đêm thôi.
Nếu nói nghiêm trọng hơn, hình như cũng không có, không khó chịu như ngày trước, cơ thể không đau, chỉ hơi rét run đôi chút, kết quả của việc rét run là tỉnh tỉnh mê mê, mê mê tỉnh tỉnh, mở mắt mấy lần trời hãy còn tối đen, đi ngủ lại trở thành một chuyện phiền toái, cậu bèn dứt khoát ngồi dậy làm đề giết thời gian.
Ưu thế trời sinh của yêu tộc lúc này hiện ra rõ ràng, mấy đêm ngủ không ngon vẫn chẳng ảnh hưởng gì.
Hề Trì chỉ cho là bệnh biến chứng, không quá để ý.
Kỳ thi lần này vì để nâng cao mức độ chú trọng của đám học sinh, toàn bộ đều mô phỏng theo quy trình thi đại học, buổi sáng thi Ngữ văn xong, bên trên hành lang còn có mấy tiếng cười đùa vui vẻ, mãi đến buổi chiều thi Toán thì chỉ biết múa phím làm anh hùng.
Lão Phó ma quỷ vẫn là ma quỷ.
Ngày hôm sau thi Lý Hóa Sinh xong, tất cả mọi người tâm như tro tàn, cơm căn tin cũng chẳng còn ngon nữa.
"Thi xong Lý Hóa Sinh cậu còn cười được à?" Đỗ Hành nhìn Vương Địch, vẻ mặt hoài nghi "có phải cậu lén bọn tôi học bổ túc đúng không".
Vương Địch cất tiếng cười to: "Một quả dứa điện áp 100.000 vôn hahahaha."
"Cậu nói đề vật lý điền vào chỗ trống tìm điện áp ấy à? Hahahahaha tôi tưởng tôi giải phương trình triệt tiêu x đã đủ lố lắm rồi, vậy mà còn có người lố hơn tôi, 100.000 vôn, thằng ngu nào vậy hả hahahahaha." Mặt Chúc Dư cười đến nứt toác.
Vương Địch: "Thằng ngu đó là tôi này."
"......"
Chúc Dư im lặng, cúi đầu, mấy giây sau, cậu ta cầm đũa lên vừa chọc vừa gảy, dỡ cái đầu con cá đù vàng chiên ra, đặt vào trong khay của Vương Địch: "Ăn gì bổ nấy, ăn nhiều vào."
Vương Địch nhìn đầu cá trong khay cơm: "Cảm ơn, nếu không có hai cái lỗ kia, tôi còn tưởng cậu gắp cho tôi hai củ lạc đấy."
"Ngồi sau Trì ca mà cậu còn viết 100.000 vôn được, xem ra Ngũ Văn thánh đế Liệt Bí Đặc tôn giả không chỉ không để Trì ca khai mở dân trí, ngược lại còn tịch thu luôn cả trí khôn." Đỗ Hành nói.
Chúc Dư suy nghĩ: "Cũng có thể là vì vị bên Nam Sơn ở đấy, nên trí khôn va chạm, của cậu bị rớt."
Vương Địch: "......"
Cái beep!
"Nói đến vị bên Nam Sơn, Trì ca và người đó không xảy ra tan nạn nào chứ?" Đỗ Hành nhỏ giọng hỏi.
Nói đến cái này, Vương Địch lại không mệt nữa: "Không có, hai người chẳng thèm nói một câu!"
"Không nói thì tốt!" Chúc Dư vỗ bàn nói, "Phải để cho Nam Sơn biết Trì ca của chúng ta hoàn toàn chẳng quen thân gì với vị bên đó cả, gì mà một đoạn tình cảm, căn bản là chuyện không hề có, 'Hề' Sơn của chúng ta kiên quyết không đồng ý, cho dù đối phương là chủ tịch học sinh Nam Sơn cũng không, Trì ca của tôi độc thân xinh đẹp!"
Khâu Trường Thanh ăn cơm xong, bỏ đũa xuống chậm rãi mở miệng: "Hình như tối qua có người đã nói trên diễn đàn Sơn Hải rồi."
Chúc Dư: "Nói gì đấy?"
Khâu Trường Thanh: "Vị bên Nam Sơn cũng ở phòng thi số 5, giống như Vương Tử nói, bảo là Trì ca và chủ tịch Nam Sơn từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, chắc hẳn không mấy thân quen, ít nhất là không quen như trong lời đồn."
Vương Địch: "!"
Cậu ta chưa bao giờ biết thi đầu năm còn có tác dụng này.
"Tốt lắm, cứ theo đà này, đợi thi tiếng Anh xong thì tin đồn sẽ tự sụp đổ thôi", Chúc Dư vỗ vỗ bả vai Vương Địch, "Như vậy xem ra, cậu chắn ngang giữa vị kia và Trì ca là chắn đúng rồi đấy, nếu giữa cả hai không có cậu, vừa quay đầu chẳng phải đã thấy nhau à? Nói không chừng chuyền giấy thi cũng sẽ bị đồn thành đưa tình."
Vương Địch cảm thấy Chúc Dư khoa trương quá.
"Cũng đâu đến mức ấy, chuyền tờ giấy cũng bị đồn thành đưa tình, thế tính cả giấy nháp và phiếu đáp án thì Trì ca đã truyền 8 tờ cho tôi rồi, cũng đâu thấy ma nào nói Trì ca đưa tình với tôi?"
Vương Địch vừa nói xong, tất cả mọi người đều chấn động, ngay cả Khâu tiểu quán trưởng vẫn luôn chậm rì rì cũng phải trợn mắt nhìn cậu ta, dọa cho Vương Địch tưởng rằng chủ nhiệm tới, vội vàng quay đầu nhìn: "Sao thế?"
Đỗ Hành kinh hãi: "Cho dù công đức bị trừ đi một tôi cũng phải nói, mặt mày tự tin ghê ha!"
Chúc Dư: "Thế mà có đứa điên ở trong đám bọn mình."
Vương Địch: "Tau %¥#@"
Giờ nghỉ trưa kết thúc, cuối cùng cũng đến buổi chiều thi tiếng Anh.
Vương Địch vừa vào phòng thi đã trông thấy Hề Trì dựa lên lưng ghế, mang theo vẻ ủ rũ vừa mới tỉnh ngủ, chẳng biết có phải lỗi giác hay không, cậu ta cứ cảm thấy sắc mặt Hề Trì có hơi trắng.
Vương Địch có phần lo lắng lấy một chai dầu gió từ bàn học ra: "Trì ca, thoa một chút không?"
Mạch đập nơi thái dương trướng đau từng cơn, Hề Trì đưa tay nhận lấy.
Mùi dầu gió có hơi nồng, chẳng biết là đã phát huy tác dụng hay vì nguyên nhân tâm lý, dường như cậu thấy đỡ hơn một chút.
Vài phút sau, giáo viên giám thị xách theo túi tài liệu được niêm phong đi vào, vừa sửa thời gian và môn thi trên bảng đen, vừa nói: "Các bạn học xốc lại tinh thần nào, cánh cửa cuối cùng rồi, chuẩn bị phần nghe."
Bài test âm thanh "Chín bảng mười lăm xu" vạn năm không đổi vang lên, tất cả mọi người cúi đầu nhìn đề.
Đề bài còn chưa qua quá nửa, trong tai Hề Trì đột nhiên "xẹt" lên một tiếng.
Âm thanh đó giống như tiếng dòng điện của chiếc ti vi cũ kỹ nhiễu màn hình, xuất hiện bất thình lình, chỉ một hai giây liền biến mất, mấy phút sau lại "xẹt" thêm tiếng nữa.
Hề Trì tưởng đâu tai mình hư luôn rồi, mãi đến khi cơn ớn lạnh quen thuộc ngoi lên.
Hề Trì: "............"
Phần thi nghe kết thúc.
Vương Địch đang vò đầu bứt tai làm cho xong bài điền vào chỗ trống, hàng trước bỗng nhiên động đậy một chút, cậu ta nhìn thấy Hề Trì giơ tay, cầm áo khoác đồng phục trên lưng ghế lên.
Hề Trì kéo khóa đồng phục đến tận trên cùng.
Khí lạnh ấy vẫn lạnh buốt giống như tỏa ra từ trong xương, đông mãi chẳng tan, đồng phục trên người chỉ mang tới độ ấm ít ỏi.
May mà không dữ dội như trước đây, ngoại trừ lạnh ra thì không có sự khó chịu nào khác.
Lạnh còn có thể chịu được, nhưng so với khí lạnh, tạp âm thi thoảng xuất hiện bên trong lỗ tai càng khiến người ta bức bối hơn, không thường xuyên, nhưng lại rất dễ dàng phân tâm.
Hề Trì đưa tay ấn ấn vị trí tai ngoài, cuối cùng bỏ bút xuống, ngay lúc giáo viên giám thị đi tới, cậu nhẹ giọng gọi người lại: "Thầy ơi."
Giáo viên giám thị, cũng chính là tổ trưởng khối lớp 11 cúi đầu xuống: "Em sao thế?"
Thanh âm của Hề Trì rất bình tĩnh: "Em ăn kẹo được không ạ."
Thầy trưởng khối khựng lại, cúi người xuống thấp hơn, đè giọng hỏi: "Cơ thể không thoải mái sao?"
Trong đầu Hề Trì hiện lên cái đầu bự chảng của lão Vương, thầy trưởng khối mà biết thì lão Vương sẽ biết, lão Vương biết thì Thi Lam nữ sĩ cũng biết luôn.
"Có thể là hơi tụt huyết áp ạ." Hề Trì nói cho lấy lệ.
Thầy tổ trưởng khối lúc này mới yên tâm hơn: "Được rồi."
Hề Trì mò hộp sắt từ trong túi đồng phục ra, trong nháy mắt đổ viên kẹo bạc hà vào tay, đầu cậu đột nhiên hiện lên lời nói của Giang Lê, cậu dừng lại hai giây, dốc miệng hộp hơi nghiêng, không ăn nhiều.
Viên kẹo đụng phải vách hộp, phát ra tiếng xủng xẻng, âm thanh rất nhẹ, nhưng lại khiến người ngồi hàng cuối dừng bút.
Giang Lê ngẩng đầu, nhìn Hề Trì hàng trước đang mặc áo khoác và ăn kẹo, lông mày nhanh chóng cau lại.
Kẹo bạc hà chui vào cổ họng, miễn cưỡng ép cơn nóng nảy xuống mấy phần.
Lốc kẹo đã trống không, đợi lát nữa chắc phải ghé siêu thị một chuyến trước khi đến phòng y tế, Hề Trì tự nhẩm.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
Chuông hết giờ làm bài cuối cùng cũng vang lên, kỳ thi đầu năm kết thúc, các phòng thi lập tức náo động hẳn lên.
"Biết bọn em vất vả mấy ngày nay, những cũng chẳng thiếu một hai phút đồng hồ", thầy trưởng khối đậy ly giữ nhiệt lại, "Nào, bạn học hàng cuối đứng dậy thu bài một chút."
Vương Địch gấp không thể chờ nổi vểnh mông thò đầu nói chuyện với Hề Trì: "Trì ca, lúc thi anh sao......"
Vương Địch bỗng nhiên mắc nghẹn.
Từ từ, ban nãy lão Lôi nói gì? Bạn học hàng cuối cùng đứng dậy thu bài?
Cậu ta là người xếp thứ hai đếm ngược hàng này, vậy người cuối cùng trong hàng của cậu ta......
Đệt! Sao lão Lôi còn làm biếng thế hả? Chẳng phải nói là mô phỏng theo (hình thức) thi đại học hay sao? Mấy kì thi trước đây đều do giáo viên giám thị tự đi thu mà.
Vương Địch lập tức đặt mông trở về ghế ngồi lần nữa, hai tay cầm sẵn phiếu đáp án.
Trong đầu Hề Trì bị lấp đầy bởi suy nghĩ "cuối cùng cũng kết thúc" này, cậu chẳng mảy may chú ý tới lời nói của lão Lôi, nhưng phản ứng vẫn nhanh hơn Vương Địch.
Bởi vì hơi thở của Giang Lê đang tiến gần đến cậu.
Mang theo nhiệt độ quen thuộc, thoải mái.
Phòng học đột nhiên yên tĩnh hẳn, tầm mắt của mọi người cùng tập trung về một phía, Giang Lê vừa đi đến bên cạnh chỗ của Hề Trì, một tờ bài thi tiếng Anh bỗng trượt xuống khỏi cái bàn bên cạnh.
Độ dài bài thi tiếng Anh vốn đã dài, gấp lại vẫn có thể nhìn thấy, mở ra toàn bộ còn tưởng đâu là cái chăn đơn.
Bàn bên cạnh: "......"
Đệt! Nhìn mê mẩn luôn!
Bàn bên cạnh luống cuống tay chân nói câu "Ngại quá, Lê ca" rồi quay đầu muốn nhặt, nhưng động tác của người ở lối đi vẫn nhanh hơn, Giang Lê cúi người nhặt bài thi lên, khoảnh khắc đứng dậy, cậu ta nghe thấy một câu: "Sau khi kết thúc cậu đến hội học sinh hay là về lớp."
Bàn bên cạnh: "?"
What?
Cậu ta phản ứng nửa ngày mới hiểu ra, lời này của Lê ca không phải nói với mình, mà là... nói với vị Tây Sơn kia kìa.
Hề Trì nghe thấy thanh âm của Giang Lê, cậu dừng động tác, sau một hai giây phản ứng, nói: "Tôi về lớp."
Giang Lê "Ừ" một tiếng, trong nháy mắt nhận lấy phiếu đáp án, hắn hơi nghiêng đầu, ra hiệu liếc mắt về vị trí phía sau, giọng điệu tự nhiên lại tùy ý.
"Có tiện mang thêm một bộ không."
Vương Địch dựng thẳng lỗ tai nghe hết không thiếu một chữ như bị sét đánh: "?????"
Mang thêm một bộ?
Mang cái gì?
Mang đồng phục sao?
Cho nên chủ tịch Nam Sơn đây là kêu bí thư trưởng của bọn tôi làm chân chạy vặt cho cậu ta sao?! Ở đây nhiều người Nam Sơn như vậy, ai cũng mang giúp cậu một bộ đồng phục được mà, cứ nhất định phải là bí thư trưởng của chúng tôi sao? Cho dù cậu là chủ tịch hội học sinh Nam Sơn cũng không được! Bí thư trưởng Tây Sơn chúng tôi tùy tiện là có thể......
"...... Được." Hề Trì ngơ ngác, nhẹ giọng trả lời.
Vương Địch: "???"
Nửa tiếng sau, ảnh chụp trên người Hề Trì mặc áo khoác đồng phục Tây Sơn, nhưng trong ngực lại còn ôm một bộ của Nam Sơn xuất hiện ngay trang đầu diễn đàn Sơn Hải.
Diễn đàn bùng nổ.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc Dư: Đợi kì thi kết thúc, tin đồn sẽ tự sụp đổ thôi.
Anh Lê belike: Không bé 🙂
Cái khúc Vương Địch Vương thì tui chịu nha, thấy phần cmt bên TG mấy bả cười quá trời mà tui kiểu: Là sao má