Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Căn phòng yên lặng giống hệt như sau khi Giang Lê rời đi.

"Ha ha, nồng độ trà của quán này cao thật đó, uống nhiều tôi còn nghe thấy giọng của bí thư trưởng Tây Sơn trong di động Lê ca cơ đấy."

"Ha ha, đúng dị, cậu ta còn nói quên mang chìa khóa, tới tìm Lê ca nữa chứ, ha, haha, ha."

"............"

Yên lặng đến đinh tai nhức óc.

Ước chừng qua ba phút, không ai nói thêm một câu nào, trên bàn chỉ còn lại âm thanh rất nhỏ từ ngọn lửa đỏ nướng cháy tờ giấy bạc, mãi đến khi có người văng ra một tiếng "VL" như mắc bệnh tâm thần!

"Tại sao bí thư trưởng Tây Sơn lại tìm Lê ca để lấy chìa khóa vậy? Cậu ta tìm Lê ca lấy chìa khóa gì? Chìa khóa của hội học sinh Nam Sơn chúng ta hả? Sao lại là chìa khóa? Sao mà có nhiều chìa khóa quá vậy? Rốt cuộc bí thư trưởng Tây Sơn và Lê ca thân đến nỗi vừa mở miệng là trực tiếp qua lấy chìa khóa luôn rồi à?"

Liên tục sáu câu hỏi khiến cả phòng hoàn toàn nổ tung.

Chỉ có Hứa Vân Duệ vẫn chẳng ừ hử câu nào, ngồi một bên khổ tâm lắng nghe, ngay khi nghe thấy người thứ bảy nói "Là chìa khóa nhà hai người", cậu ta không ngồi nổi nữa, móc di động ra gửi tin nhắn cho Lê ca của mình.

【Hứa Vân Duệ: Lê ca, nói chuyện cậu và bí thư trưởng Tây Sơn ở chung có được không? (Toàn là người của hội học sinh thôi không phải ai khác, chủ yếu là bọn họ đã nghe thấy giọng của người kia, cứ hỏi mãi)】

Sau đó "lời đồn" dần trở nên thái quá.

Lê ca của cậu ta chỉ trả lời hai chữ.

【-: Tùy cậu】

Rất qua loa, rất tùy tiện, tùy tiện đến mức ngay cả dấu chấm câu cũng không có.

Hứa Vân Duệ biết này là đồng ý rồi, nhưng không phải đồng ý hoàn toàn.

Có thể nói, nhưng đừng nói nhiều.

Mười phút sau, dưới sự vây bắt của đám người ở hội học sinh, Hứa Vân Duệ thật sự không chịu nổi nên lại gửi tin nhắn cho Giang Lê, nhưng lần này đầu bên kia cũng chẳng hồi âm nữa.

Lúc Giang Lê nhìn thấy tin nhắn thoại đã thấy là lạ rồi.

Hề Trì biết hắn đang đi liên hoan, biết bên cạnh hắn có người, dưới tình huống này cậu sẽ không gửi tin nhắn thoại cho hắn, còn nói -- "Tôi tới tìm cậu" nữa.

Hành lang lặng gió, có chút oi bức, người uống rượu dường như không thể chậm lại, một khi đã chậm lại, cơn say sẽ chiến thắng.

Thời gian đi từ đầu cầu thang tầng 4 đến cửa phòng 403, phát hiện không thấy chìa khóa, gửi tin nhắn cho Giang Lê, rồi lại đợi người mất gần nửa tiếng, Hề Trì từ đứng dựa nửa người lên tường đến dựa hẳn vào tường, hiện tại đã không còn đứng vững nữa.

"Chưa muộn", Giang Lê tiến lên đỡ người dậy, thanh âm nói chuyện rất nhỏ nhẹ, "Đã nói 15 phút rồi mà."

Khoảnh khắc Giang Lê vươn tay ra, Hề Trì liền dựa vào ngay.

Thực tế chỉ có 15 phút, sợ cậu quên mang chìa khóa chạy lung tung, Giang Lê đã chạy cả quãng đường từ cổng trường đến phòng y tế rồi lại đến ký túc xá.

Nhưng dường như người này đã đợi hắn rất lâu.

Giang Lê lại nhớ đến câu "Cậu tới chậm quá vậy" kia, hắn rũ mắt, nhìn người rõ ràng đã hơi mất sức trong lồng ngực: "Đợi tôi lâu lắm à?"

Đầu Hề Trì thật sự trướng đau: "Ừm."

Giang Lê im lặng một hồi: "Tôi đến phòng y tế một chuyến nên hơi mất thời gian."


Người trong lòng lại "Ừm" một tiếng, cũng chẳng biết là cậu có nghe lọt tai hay không.

Hề Trì bỏ hết phân nửa sức lực dựa lên người Giang Lê, không nặng, chỉ là có hơi giày vò.

Cơ thể của người uống rượu vốn đã nóng, Giang Lê chạy cả một đường cũng chẳng khác gì, cho dù cách một lớp áo khoác đồng phục, nhưng bởi vì quá gần nên vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao một cách rõ ràng.

"Cầm lấy", Giang Lê đưa chiếc túi đang xách trên tay phải cho người trong ngực, "Được không."

Hề Trì chỉ nghe thấy hai chữ "Cầm lấy", cậu đưa tay nhận, tiện thể nhìn vào bên trong: "Gì vậy."

"Bột cỏ tiên, còn có một vài thứ để ăn." Giang Lê dùng tay rảnh tìm chìa khóa.

"Cậu chưa ăn tối hả?" Hề Trì hỏi.

Rõ ràng cậu lại chỉ nghe được nửa câu, hồi nãy thì nghe nửa câu trước, bây giờ thì nghe nửa câu sau.

Giang Lê có hơi mắc cười, nhưng cũng chẳng biết nên nói cái gì, nói cậu phản ứng nhanh thì cậu chỉ nghe được một nửa, nói cậu phản ứng chậm thì cậu vẫn còn phân tích được từ trong "một vài thứ để ăn" là chỉ chưa ăn tối phải không, chẳng qua phân tích sai đối tượng mà thôi.

Hề Trì còn định mở túi ra, Giang Lê đành phải giữ người trong ngực lại: "Đứng yên nào."

Vào cửa bật đèn, Giang Lê đỡ cậu ngồi lên ghế.

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138, vui lòng không đọc ở những nơi khác)

Ban nãy ở ngoài hành lang ánh sáng lờ mờ, Giang Lê nhìn không rõ màu sắc trên mặt Hề Trì, vào phòng mở đèn rồi mới phát hiện, có vẻ cậu rất tỉnh táo.

Ngoại trừ đuôi mắt và gò má bị men rượu thấm đến hơi phiếm hồng, còn lại chẳng nhìn ra một chút dấu vết của người từng uống rượu, thậm chí ánh mắt cũng rất trong suốt.

Nếu như không phải động tác chậm hơn bình thường vài nhịp, thì so với say rượu, trông cậu giống buồn ngủ hơn.

Giang Lê có thể hiểu vì sao Tang Du cứ khẳng định rằng cậu không say rồi.

"Có chỗ nào khó chịu không?" Giang Lê nhận lấy cái túi trên tay Hề Trì.

Hề Trì lắc đầu.

Giang Lê lấy súng bắn nhiệt lấy từ Chung Sơn trong ngăn tủ ra, trên người Hề Trì hơi nóng, xác suất cao là nhiệt độ cơ thể tăng lên sau khi uống xong linh tửu, nhưng một vài triệu chứng lại rất giống với sốt tâm lý[1] do hiện tượng hồi tổ dẫn đến.

[1] Nhiệt độ cao tự nhiên, các triệu chứng kèm theo thường liên quan đến thần kinh tâm lý như mệt mỏi, nhức đầu,...

Tầm mắt của Hề Trì vẫn luôn dõi theo Giang Lê, cuối cùng rơi lên chiếc súng bắn nhiệt kia, Giang Lê mở miệng kêu cậu ngồi yên.

Súng bắn nhiệt phát ra tiếng "Tích --" bên tai, hiển thị 37.1 độ, trong phạm vi bình thường.

May mà không phát sốt.

Giang Lê cởi áo khoác đồng phục ra, thuận tay phủ lên lưng ghế, xoay người cầm cái túi bị hắn đặt trên bàn lúc vào cửa qua, lấy bột cỏ tiên dùng để giải rượu từ phòng y tế ra.

Trong lúc đó Hề Trì vẫn luôn ngồi yên, không ồn ào cũng không quấy phá.

"Cậu uống được bột cỏ tiên không." Giang Lê hỏi.

Người uống rượu muốn hiểu rõ lo-gic trong lời nói dường như có hơi vất vả, Giang Lê đổi sang cách hỏi trực tiếp hơn: "Cậu từng uống bột cỏ tiên chưa, có bị dị ứng thuốc không."

Dẫu sao thì Nhược Mộc cũng quý giá.


May mà cây Nhược Mộc trước mặt vẫn chưa "quý giá" đến vậy: "Không có."

Giang Lê tự động thay vào nửa câu sau.

"Không bị dị ứng thuốc?"

"Ừm."

Thuốc giải rượu của yêu tộc có hiệu quả đi nữa thì cũng phải dùng nước sôi để pha.

Giang Lê: "Ly cậu đâu."

Hề Trì phản ứng một hồi: "Ngăn tủ."

Nói rồi cậu thò tay vào trong hộc bàn, giống như muốn lấy cho Giang Lê.

Thấy người tìm tòi khổ cực, Giang Lê lại nói một câu "Ngồi yên", rồi đích thân cúi người xuống lấy.

Cái ly được đặt không tính là khuất, để sát bên hông, Giang Lê cầm ly nước qua, xoay người đi chưa được hai bước đã nghe thấy tiếng chân ghế đằng sau ma sát với mặt đất.

Hề Trì đứng dậy, đầu óc cậu hãy còn mơ màng đau nhức như cũ, nhưng cũng chưa mất hết trí nhớ, có thể là vì cửa sổ ký túc xá đang mở, gió lùa vào, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài hàng lang một chút, thổi cho cả người tỉnh táo hơn vài phần.

"Mấy giờ rồi." Hề Trì đột nhiên hỏi.

"Bảy giờ rưỡi."

Hề Trì bước hai bước qua chỗ Giang Lê, mặc dù cậu đi rất chậm, nhưng coi như ổn định.

"Cậu định đi rót nước à?" Hề Trì hỏi.

Giang Lê: "Ừ."

Hề Trì đưa tay nắm lấy đế ly: "Tôi tự đi cho."

Nói xong, cậu ngừng lại một lát mới mở miệng: "Cậu quay về ăn tối đi."

Bảy giờ rưỡi, tiệc liên hoan của hội học sinh Nam Sơn còn chưa kết thúc, chạy về chắc là vẫn còn kịp.

Hề Trì nói rất nghiêm túc, bàn tay túm cái ly cũng rất nghiêm túc, giống như đang cực lực chứng minh mình rất tỉnh táo, ánh mắt Giang Lê rơi lên ngón tay đang túm lấy đế ly của cậu, bật cười.

Tóm lại cũng không thể phản bác người uống say.

"Vậy lấy cẩn thận." Giang Lê buông tay ra.

Hề Trì cầm ly đi ra cửa.

Thanh âm của Giang Lê ở đằng sau không nhanh không chậm vang lên: "Đổ thuốc bột trước."

Hề Trì: "."

Hề Trì xoay người, cầm thuốc bột trên tay Giang Lê qua, xé bao bì ra, đổ vào trong ly, rồi đi ra ngoài lần nữa.


"Nhớ cầm chìa khóa."

Đầu Hề Trì càng nặng hơn, bàn tay đặt trên tay nắm cửa khựng lại theo giọng nói vang lên lần thứ hai của Giang Lê, lần này thời gian dừng cũng lâu hơn.

Hề Trì vất vả lắm mới hiểu ra được thông tin trong đống suy nghĩ loạn như cào cào: "Cậu muốn ra ngoài à?"

Trong phòng có người, sao còn phải mang chìa khóa chứ?

Giang Lê đi tới, vào lúc Hề Trì còn chưa phản ứng lại, nhận lấy cái ly trên tay cậu: "Không phải tôi muốn ra ngoài, là có người kêu tôi đi ăn."

Hề Trì đau đầu không chịu nổi: "Ai vậy?"

Hề Trì nghe thấy Giang Lê cười một tiếng rất trầm rất thấp.

"Không ai cả", Giang Lê nói, "Chắc là không cần đi nữa."

Hề Trì: "Tại sao?"

"Bởi vì người ta quên rồi."

Nói xong, Giang Lê không cho Hề Trì cơ hội phản ứng, hắn gập ngón tay gõ lên bàn tay đang bắc lên tay nắm cửa của cậu: "Buông tay."

Hề Trì nghe tiếng buông ra, khi hồi thần lại, cậu đã bị dẫn về ghế lần nữa.

Nghĩ rằng nên tìm cho cậu chút chuyện để làm mới không chạy loạn.

Giang Lê lấy một hộp bánh quy trong túi tiện lợi ra, mở hộp lấy ra một bọc nhỏ đặt ở trước mặt Hề Trì: "Tang Du nói buổi tối cậu chưa ăn gì."

"Đừng để bụng rỗng uống thuốc, tôi đi rót nước, trước khi tôi về nhớ ăn hết túi bánh này."

Sắp ra đến cửa, Giang Lê lại quay đầu nhìn lướt một cái.

Người ngồi trên ghế hình như không có khẩu vị gì, cậu ăn rất chậm, được cái dáng vẻ trông không giống như muốn chạy nhảy lung tung.

Giây phút thu ánh mắt về, Giang Lê đột nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng của Tang Du trước khi cúp điện thoại.

- - Cho dù say rượu thật, cậu ấy cũng không quấy người, ngủ một giấc là được, đỡ lo lắm.

Có lẽ cậu ta cũng chẳng nói sai.

Giang Lê pha nước nóng xong quay lại, bánh quy đã ăn hết sạch rồi, thậm chí cái túi ép nhựa cũng đã yên bình nằm trong thùng rác.

Cơn buồn ngủ cùng men rượu sộc lên trên đầu, tinh thần của Hề Trì nhanh chóng không thể chống đỡ được nữa, thuốc pha để nguội còn phải chờ thêm một lát, Giang Lê chỉ đành pha thêm ít nước lạnh vào trong.

Hắn không nói uống xong rồi hẵng ngủ, mà là: "Nửa ly, uống xong thì có thể ngủ."

Điều kiện tiên quyết để đi ngủ là phải uống xong thuốc, Hề Trì bèn một hơi cạn sạch chỗ thuốc trên tay Giang Lê.

"Cậu có muốn tắm không." Giang Lê đậy ly lại.

"Tôi tắm rồi." Hề Trì trả lời.

Khóe mắt Giang Lê đảo qua cánh cửa phòng tắm.

Thảo nào lúc vào cửa thì phòng tắm đã mở, nền nhà cũng ẩm ướt.

Tất cả quần áo trên người Hề Trì đều được thay mới, chỗ liên hoan lại là quán nướng ngoài trời, mùi không bị nặng như ở trong phòng, hơn nữa tính đâu ra đấy thì cậu chỉ ở đó hơn nửa tiếng đồng hồ, cởi bỏ áo khoác đồng phục dính mùi khói duy nhất là có thể lên giường ngay.

Giang Lê nom bộ dạng cậu cũng không giống người có thể tự mình thay đồ ngủ, nên dứt khoát mở miệng: "Không cần thay quần áo nữa, cậu ngủ luôn đi."

Hề Trì day day huyệt Thái dương đang đập càng ngày càng nhanh, đáp lại một tiếng, cậu ngồi trên ghế cởi áo khoác ra để gọn, rồi chống bàn tháo giày, sau đó đứng dậy đi đến bên giường, rúc cả người vào đó.

- - Trước kia thần hồn của Hề Trì không vững, Giang Lê sợ nửa đêm cậu đi xuống cầu thang sẽ bị té, nên tìm đại một cái cớ để hai người cùng đổi xuống giường dưới, ai ngờ lúc thần ổn bất ổn thì vô dụng, nhưng bây giờ lại cần dùng đến.


Đợi cậu ngủ rồi, Giang Lê mới mở di động ra, thời điểm Hứa Vân Duệ hỏi về vấn đề ở ký túc xá hắn đang ở cửa hàng tiện lợi, liền thuận tay trả lời một câu.

Giang Lê lướt qua toàn bộ tin nhắn chưa đọc, lựa chọn hồi âm mấy câu, lại nói với Tang Du một tiếng, rồi khóa màn hình di động và ném lên giường.

Người trên giường ngủ khá sâu, Giang Lê liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, chưa tới 8 giờ, đám người bên ngoài hiển nhiên cũng chưa thể quay về sớm như vậy, thế là vươn tay cầm quần áo sạch vắt trên thanh chắn qua rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Giang Lê tắm rửa không lâu lắm, chỉ dội qua một chút, hắn để tóc ướt đi ra ngoài, giương mắt nhìn lướt qua giường bên kia một cái, bên trong tầm mắt bỗng dưng chạm phải một chiếc cổ trắng có hơi chói mắt, nối với phần xương quai xanh hơi hõm vào phía dưới.

Có thể là không quen mặc đồng phục đi ngủ, hoặc là chê đồng phục không thoải mái, người mà hắn tưởng chừng đã ngủ khá sâu trước khi vào phòng tắm chẳng biết đã thay đồ ngủ từ khi nào.

Nhưng hiển nhiên quá trình thay đồ không hề dễ dàng như vậy, thậm chí còn hơi trầy trật.

Tư thế ngủ của người trên giường rất ngay ngắn, nhưng cổ áo ngủ lại cong gập hết cả, chăn đơn cũng bị rối lung tung beng, vừa hay đắp ở trên ngực, đồ ngủ thay ra cái treo cái đè dưới thắt lưng, chỉ thiếu năm sáu cen-ti-met nữa là sẽ rơi xuống đất dính bụi.

Tư thế ngủ kiểu này còn chưa đủ sức giày vò cái giường thành như vậy, chỉ có thể là lúc thay đồ làm ra.

Giang Lê: "......"

Giang Lê lại đảo mắt nhìn đồng hồ treo tường, cách lúc hắn vào phòng tắm cũng chỉ có 20 phút.

Mới không để ý một lát thôi mà.

Đã vào tiết thu phân, ban đêm thời tiết chuyển lạnh rõ ràng, chiếc chăn đơn kia của Hề Trì không dày lắm, mấy lần Giang Lê dậy trước đều thấy cậu rúc cả người vào bên trong, hôm nay chỉ đắp một đoạn, nằm như vậy cả đêm, e là sáng mai sẽ phải vào Chung Sơn.

Giang Lê đi qua đóng cửa sổ lại, rồi mới xoay người nhặt bộ đồng phục rơi vãi bên giường lên, nhặt xong thì đặt nó lên thanh chắn ở đầu giường, rồi lại vươn tay nhặt chăn.

Người trên giường khẽ cau mày một cái, phát ra thanh âm không mấy hài lòng.

Giang Lê: "......"

Được rồi, hắn thu lại câu "coi như đỡ lo" kia.

"Đắp đàng hoàng vào, lạnh đấy." Giang Lê thử đàm phán với người không mấy hài lòng kia.

Dường như đàm phán đã có hiệu quả, Hề Trì hoàn toàn yên tĩnh hẳn, sau đó ngay khi Giang Lê đang kéo chiếc chăn đơn ở cuối giường...... một bàn chân đá văng chăn ra.

Giang Lê: "......"

Thực ra biên độ đá chăn của Hề Trì không lớn, thậm chí còn tính là khá nhẹ, giống như hành động vô thức khi ngủ say, chỉ là động tác rất thuần thục, thuần thục đến nỗi có phần vượt qua sự hiểu biết của Giang Lê.

Trước đây hắn còn tưởng rằng cậu ngủ rất ngoan giấc.

Giang Lê dằn lòng đắp chăn lại ngay ngắn, lần thứ hai khom người dém chiếc chăn cuối giường thành một cục, nhưng người bên trên lại có động tác.

Lần này Giang Lê không chờ nữa, hắn mất kiên nhẫn, trực tiếp vươn tay đè mắt cá chân lộn xộn của cậu lại.

Sau đó liền cảm thấy lòng bàn tay nóng bừng.

Mí mắt Giang Lê hơi rũ xuống.

Chẳng biết quần ngủ của Hề Trì đã bị cuộn lên một khúc nhỏ từ khi nào, hờ hững bắc trên cẳng chân, thế là lần đè này không bị ngăn cách bởi vật liệu may mặc nữa.

Giang Lê: "......"

Giang Lê mau chóng buông tay ra, lần này không đi dém chăn ở cuối giường nữa, đắp chăn cho cậu xong thì đứng dậy.

Bên ngoài hành lang truyền tới âm thanh đi lại và tiếng đùa giỡn, Giang Lê dựa lên lưng ghế, bờ vai thả lỏng hơi khom, hắn giơ tay lên, khẽ cong ngón trỏ lấy một cuốn tài liệu trên giá sách qua, cũng không chọn mà chỉ tùy tiện lật mở vài trang.

Hắn rũ mắt nhìn lướt qua vị trí cổ tay từng đeo chuỗi hạt trước đây, vài giây sau, đột nhiên đứng dậy, đi đến cạnh bàn học của Hề Trì, tìm ra một hộp kẹo bạc hà từ sâu trong góc, đổ ra ba bốn viên, ném vào trong miệng cắn vỡ.

- ----------------------

Mới cầm chân thui mà... oops =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận