Nó và hắn hì hục nắm tay nhau làm vận động viên ma- ra- tông. Phía sau là một đám người tay cầm cây lẫn gậy dí theo. Đơn giản nó và hắn đều biết đánh nhau nên người ta phòng thủ trước cho chắc ăn.
Đám người đó chỉ biết chạy. Ko một ai la lên '' đứng lại '' vì ai cũng biết rằng chạy mệt thấy bà mà có kêu lên thì tụi nó cũng đâu dừng lại.
Và tất nhiên người lo chạy sẽ nhanh hơn người lo '' tám ''. Thay vì lo chạy thì tụi nó lo bàn kế hoạch kiếm chỗ trốn. Và đương nhiên bị bắt là điều sẽ xảy ra.
Tụi nó đứng lại thở hồng hộc. Đám người vây xung quanh. Mỉm cười hắn khều nó:
- Đừng chết nhé!
- Chúc may mắn!
Cả hai chuẩn bị lấy hơi thở cuối cùng trước khi xông pha chiến trường. Hắn chạy lại đằng trước tung cú đá giáng trời mà ông trời đã kêu hắn giáng xuống.
Nó thủ hai tay cướp lấy vũ khí của người ta mà đánh. Cả hai thấm mệt. Số lượng kẻ thù đang tăng. Nó giơ cái khăn màu xanh biển:
- Xì- Stop!
Cả đám ( trong đó có hắn), ai cũng dừng lại, trơ mắt ra nhìn nó.
- Gì vậy?. Đang đánh mà!
Hắn khều vai nó, mặt nghệt ra.
- Im... Tui muốn sống nên hong đánh nữa.
- Hả??????????
Nguyên một góc chỗ đó rộ lên vì câu nói của nó.
- Nếu muốn sống thì đi theo chúng tôi.
Tên to con nhất đứng ra thay mặt cả đàn trịnh trọng tuyên bố con đường sống cho tụi nó.
- Yeah! Tôi muốn sống.
Nó hùng hồ trả lời, vẻ mặt náo nức. Còn hắn thì đã định nói là ko nhưng khi nhận được cái nháy mắt của nó thì thôi.
Hai người nhìn nhau, nói chuyện bằng ánh mắt. Có thể nói đó là thần giao cách cảm. ( Nhảm )
- '' Trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy? ''
- '' Bí mật ''.
Đó là suy nghĩ của cả hai khi thần giao cách cảm qua cho nhau.
Nó mà dễ dàng bị bắt vậy sao. Kinh nghiệm bao nhiêu năm mà giờ lại thế à. '' Muốn sống '' của nó ko phải là sống bình thương mà sống phải được tự do, chân thật. Đi theo bọn chúng là ràn buột, cuộc sống của sự giả dối, gượng ép và tất nhiên điều đó sẽ ko bao giờ xảy ra.
Vậy thì nó sẽ làm cách nào đây khi đã thật sự đặt chân lên thảm đỏ căn phòng khiêu vũ mới. Nơi mà mọi cử chỉ của nó cả hắn nữa đều được giám sát từng chút một.