Trời vẫn mưa. Mưa càng lúc nhiều. Mưa càng lúc to. Trời càng lúc lạnh. Hắn quyết định cho nó ở nhờ. Vừa đứng dậy hắn vừa xòe tay ra:
- Đi thôi! Ở đây lạnh lắm.
Nó hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ nắm tay hắn. Ấm. Lạ. Đó là cảm giác của hai người. Một thứ âm thanh lạ lùng vang lên, nghe rất quen, một thứ tiếng đặc biệt. Đó là tiếng còi xe. Là coi xe nhà nó.
Thứ âm thanh hỗn tạp đó làm nó hốt hoảng. '' Chết cha, họ sắp tìm được òi''. Thấy nó cứ loi choi, đi qua đi lại, rồi cắn móng tay vò đầu bức tóc. Hắn thật chẳng hiểu nó đang bị gì.
- Cô bị gì à?
Giọng hắn vọng lên làm nó giật mình. Nhìn hắn bằng cặp mắt khổ sở lẫn van nài. Nó thở dài bảo:
- Nhà tôi sắp tìm ra tôi rồi.
- Sao cơ?
- Bọn họ hú còi từ xa, chắc chắn tí nữa sẽ thấy tôi ở đây cho coi. Chúng ta ko thoát được đâu.
- Thế thì giờ phải làm gì?
Hắn bó tay. Chạy nhanh trong mưa to mà đường thì ko thấy sẽ rất nguy hiểm. Đứng đây coi chừng bị tóm cả bọn. Ba hắn mà biết được hắn trốn nữa thì tiu lun.
Nó đang loay hoay tìm cách trốn. Một ý tưởng xẹt ngang. Nó ngóc đầu lên định nói với hắn. Tiếng còi một lúc một to, hắn nhanh chóng ôm mặt nó kiss một cái.
Chiếc xe màu trắng chầm chậm chạy ngang hai đứa. '' Mẹ '' nó ló đầu ra. Bà ta nghiêng đầu tò mò về cô gái đằng kia.
- Mẹ này. Mẹ xem thử sao con bé kia nhìn giống Angel nhà mình thế?
Bà nội nó kéo tấm kính xuống, nheo nheo mắt nhìn thật kĩ. Nó mở to mắt, cố gắng chống cự. Hắn gườm nó một cái, rồi nhắm mắt lại kéo nó sát vào người mình. Nó liếc mắt sang chiếc xe. Nguy rồi, cái xe từ chế độ chầm chậm cho đến việc dừng hẳn.
Hình như bà nôi đã thấy nó? Ko thể thế được. Hy sinh. Hai từ hiện lên trong đầu nó. Uh phải hy sinh thôi. Nó từ từ nhắm mắt, nắm lấy áo hắn kéo xuống, đáp trả lại nụ hôn miễng cưỡng. Hắn mở mắt vì ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu lí do, cùng nó diễn cho xong vở kịch.
Hai con người thuộc hai thế giới khác nhau. Có sự khác biệt rất lớn được phân cách bằng một khoảng trống khó lắp đầy. Bây giờ, dưới trời mưa, nụ hôn càng thắm thiết hơn khi cả hai cùng hòa chung một nhịp đập. ( Tác giả ghét lãng mạn).
- Mẹ ơi! Họ đang làm gì thế?
Em trai nó bỗng cất giọng, hỏi ngay một câu quá sức ăn nhập với chủ đề. '' Mẹ '' và bà nó lúng túng. Thật ko phải khi cho trẻ con xem cảnh này. Chiếc phóng nhanh đi, tiếng còi cũng từ từ nhỏ dần.
Nó nhanh chóng buông hắn ra. Ko hiểu sao mình hụt hứng nhưng hắn cũng thả nó ra. Nó chã đỏ mặt ngoài ra còn tím tái nữa chứ. Thấy nó ôm người, run cầm cập. Hắn vội kéo nó lên xe, mặt thì lạnh nhưng giọng thì ấm:
- Ngồi cho chắc đấy. Cô mà bị gì thì tôi ko biết mình sẽ ra sao đâu.
Nó ngớ người vì câu nói đó. Lòng có chút sung sướng rạo rực. Ít ra nó cũng có chút ý nghĩa đối với hắn. Dựa đầu vào lưng hắn, nó mệt mỏi nhắm mắt lại. Hắn phóng xe đi để lại những hình ảnh khó quên trong đầu con mèo.