Nếu như bên các chị gái hò hét '' thảo luận sôi nổi '' về cậu nhóc xinh trai đằng kia. Thì các anh trai cũng tò mò '' xì xầm '' về cô nhóc xinh gái bên này.
Chã ai biết là có xinh hay ko. Vì hiện giờ cô nhóc là nó, đang đội một chiếc nón bánh tiêu màu trắng kéo sát xuống che nữa mặt. Ở nó, người ta có thể càm nhận được vẻ thanh cao tinh khiết, diệu dàng nhưng cũng ko kém phần lạnh lùng bí ẩn.
Ting... Tong....Chúng tôi sẽ dừng ở trạm XXX, quý khách xin vui lòng.........
Tiếng chuông báo hiệu điểm dừng tiếp theo.
Hắn bật dậy, chớp mắt liên hồi rồi đảo mắt xung quanh, tay vò đầu, đội nón lên và cuối cùng là bước đến cánh cửa, cầm cái cột.
Mọi động tác của hắn đều được chị em trong toa tàu chú ý. Họ đang tiết nuối sao '' anh ấy '' xuống nhanh vậy.
Nó đứng dậy. Xốc cái túi xách màu trắng lên. Bước đến cách cửa, vịnh vào cái cột ở phía mình. Hắn đưa mắt nhìn sang nó. Hơi bất ngờ vì nó từ trên xuống dưới cái gì cũng trắng.
Một màu trắng trong sáng, màu trắng của sự nhẹ nhàng, của những gì đẹp nhất.
Bật cười, hắn nghĩ nó thật thú vị. Chỉ mới nhìn thoạt đầu mà đã có nhiều cảm xúc tới vậy. Nhưng ai biết được trong cái màu trắng đẹp đẽ đó đang chứa những bí mật gì.
Dòng suy nghĩ của hắn bị gián đoạn vì tiếng chuông điện thoại và giọng nói nhẹ như gió của nó cất lên. Từ trong điện thoại phát ra...:
- Hiện giờ mày đang ở đâu? Về ngay cho tao. Mày có biết vì mày mà tao mệt mỏi lắm rồi ko? Về ngay. Nếu ko em trai mày sẽ ko sống nổi nữa đâu.
...giọng nói cay độc thêm chút hù dọa nạt nộ. Bà ta cười to, nụ cười mỉa mai châm chọc.
- Sao? Mày có về ko? Giọng bà ta nghiêm nghị, có chút thức thách.
Nó ngập ngừng.
- Tôi.....
- Chị ơi! Chị đừng về! Tiếng nói lảnh lót của một đứa bé khoảng 5 hay 6 tuổi vang lên.
- Em ko sao đâu. Chị đừng về. Lại tiếng nói đó nhưng nghe sao buồn và miễn cưỡng quá.
Lòng nó thắt lại, nó hít một hơi dài, nói:
- Tôi về. Dứt khoác, mạnh mẽ.
Bà ta cười.
- Ta chờ con.
Nó mỉm cười chua chát.