Cái năm tay nhẹ nhàng nhưng đủ ma lực để níu nó lại. Rút nhẹ tay mình ra khỏi tay hắn, giọng nó nhẹ hẫn:
- Có chuyện gì à?
Có chút khó chịu khi nó rút tay ra nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thường, giọng vẫn lạnh tanh:
- Đây là đồ để cô thay.
Nó cầm trên tay cái túi, chỉ cảm ơn chứ ko mở. Đơn giản nó sợ hắn lại đầu độc nó bằng một phong cách shock hơn. Cánh cửa khép lại, mở ra một cánh khác, bước vào căn phòng cùng tông nó nhận ra căn phòng đã sạch sẽ hơn nhiều.
Bữa trưa trôi qua một cách bất bình thường, hắn và nó ko nói với nhau câu nào chỉ lo cắm cúi ăn. Hắn đứng dậy phán một câu mất cảm tình:
- Cô ko được ra khỏi nhà.
Nó dừng đũa nhưng miệng thì vẫn nhai. Nuốt một cái thật mạnh, nó suy tư đôi phút rồi tươi cười trả lời hắn:
- Ok. Tôi sẽ ở nhà.
Thoáng chút bất ngờ nhưng hắn cũng gần đoán được ý đồ của nó. Ngoài sân, hắn bước lên xe nhưng mắt vẫn ko rời nó, hiện đang đứng vẫy tay đằng sau quản gia. Chiếc chầm chậm lăn bánh, nó mỉm cười nửa miệng.
Đội nón, khoát áo, cột dây giày nó xốc ba-lô lên chuẩn bị cuộc đấu tranh lần hai. Trước mặt nó có đúng năm người bảo vệ. Nó thừa biết người của hắn thì ko hề dễ hạ. Chính vì như vậy nó đã trịnh trọng hào phóng mời nguyên hội đi chơi thảo cầm viên.
Hắn về sớm hơn dự định, đang dừng xe trước TCV, hắn nheo mắt khi thấy một tốp con trai mặc toàn đồ đen, dẫn trước là một con nhóc mặc toàn đồ trắng. ( đi dự đám tang đây mòa). Mọi người ai cũng tập trung cao độ vào tốp người thật thời trang.
Hắn gọi điện về nhà và nhận được một câu trả lời vô cùng bình thản của quản gia '' Cô chủ dắt bọn họ đi chơi hết rồi ''. Hắn bóp chặc cái điện thoại, ghằn lên từng chữ.
- Cô dám '' chơi '' tôi à.
Hai hàm răng nghiến chặc, tức giận vì lần đầu tiên và cũng là người đầu tiên ko nghe lời hắn. Hòa mình vào đám đông nó nhanh chóng thoát ra khỏi sự kiểm soát của bọn vệ sĩ. Kinh nghiệm nhiều lần trốn tránh giúp nó tách ra khỏi đám đông một cách dễ dàng rời TCV nó tiến thẳng đến khu vui chơi.
Một bàn tay rắn chắc khỏe khoắn túm nó lại nhưng đâu được lâu vì cú đá ngàn vàng nó tặng. Rất nhiều sao trên đầu, hắn loạng choạng rồi cũng lấy lại được phong độ rượt nó. Băng qua dòng người đông đúc thật khó khăn, nó dừng lại chống hai tay trên gối thở hồng hộc, quẹt một cái trên trán nó mỉm cười khi trước mặt là trò Mê Cung Cây.
Mê Cung là một trò chơi thật hoàn hảo cho những ai đang tìm chỗ trốn. Nó liều mạng chạy vào trong. Thoáng thấy bóng nó vào Mê Cung, hắn nhết mép, đâu ngu gì vào đó. Vòng ra cổng sau hắn núp ở cái cây gần đó chờ cơ hội.
Nó mệt lả người lết ra. Thật ko may, lúc hắn vừa nhảy ra định tóm nó thì nó lại té. Thế là chàng nhà ta hôm nay có dịp được thể hiện sự ga-lăng trước toàn dân và đồng bào khi xung phong đỡ người đẹp.
Vừa thấy hắn nó vung tay mạnh tay hắn ra rồi lại ngã tiếp. Hắn nổi quạu quát nó:
- Đứng yên!
Nó đơ như pho tượng để yên cho hắn bế đi. Vừa đặt mông xuống ghế, nó bị hắn mắng te tua vì tội đi chơi ko xin phép. Sau khi giảng giải xong, nó ngây thơ kêu hắn đi mua sữa. Trợn hai mắt lên, hắn cứng họng tính cãi lại nhưng cũng lủi thủi đi.
Nó phì cười vì thái độ người lớn quá của hắn, đung đưa hai chân, bụng nó rên rỉ vì đói. Vài ba anh chàng đến cưa cẫm, nó ko thèm ngó đến bản mặt anh nào.
- Phiền các anh tránh ra.
Nó và cả ba người kia đổ dồn hết sự tò mò về phía giọng nói vừa phát ra. Căng tròn đôi mắt, nó hoảng hốt ngồi bật dậy định chạy đi.
- Ko được chạy!
Nó biết giọng nói đó là của ai. Làm sao có thể quên được. '' Mẹ '' nó đứng đó, bà trông thật sang trọng uy nghiêm nhưng cũng thật độc ác, tàn nhẫn. Cả ba chàng trai ngây người, thật ko hiểu gì hết.
- Các anh cút ra khỏi đây mau.
'' Mẹ '' nó lên tiếng, có uy lực thật nhưng chỉ có người khác sợ, nó thì đời nào. Họ vội vàng lượn đi bỏ lại nó đang trong hoàn cảnh khó khăn.
- Mời Tiểu thư đi theo chúng tôi.
- Ko bao giờ.
Dứt khoác và mạnh mẽ. Ko chút do dự hay băn khoăn. Nó nghiêm nghị nhìn bà ta. Ko khí căn thẳng quá. Sẽ có một cuộc chiến. Cuộc chiến mà nó có thể sẽ là kẻ thua cuộc. '' Mẹ '' nó bước lại gần, đưa một phong bìa màu trắng to và khá dày. Nó nhìn bà ta bằng con mắt ngạc nhiên lẫn tò mò.
- Rất an toàn.
Dường như biết được nó lo sợ điều gì bà ta mới nói thế. Nó an tâm cầm lấy và mở ra, bên trong là hình nó được hắn bế bồng nắm tay nắm chân và đặc biệt là sơ yếu lí lịch về hắn.
- Có phải Tiểu thư chưa biết chút gì về Thiếu gia đó đúng ko? Thế thì buồn thật, Thiếu gia ấy biết rất nhiều về Tiểu thư đấy.
Bà ta mỉm cười, mỉa mai nó. Đúng. Nó ko biết chút gí về hắn, chỉ nghĩ đơn giản hắn cũng là một công tử mà nó có thể tin tưởng. Lướt mắt từ trên xuống dưới nó dừng lại khi nhìn thấy dòng chữ.
Dòng dõi: Devil.
Devil. Gì đây? Nó đã quen biết và nhờ vả hơn hết là tin tưởng một Devil, coi hắn như một người bạn. Nắm chặc tờ giấy nó nhìn bà ta tỏ vẻ kiên cường nhưng bên trong thì mỉm cười chua chát cho cái gọi bạn bè. Hắn chưa bao giờ mở miệng công nhận nó là bạn và ai biết được cho nó ở nhờ nhà là một trong kế hoạch lợi dụng của hắn.
Bỗng nhiên mọi từ ngữ hay ý nghĩ xấu xa nó đều gán cho hắn hết. Nó chợt nhận ra rằng nó nên quên hắn đi.
- Tiểu thư về nhà chứ?
" Mẹ '' nó thiết tha, nói chậm và kéo dài từng chữ.
- Tôi sẽ về nhưng bà chờ tôi một chút.
- Ôi Angel của mẹ về là được rồi.
Chưa gì hết bà ta đã vui mừng hân hoan đạp lên nỗi đau của người khác để có được cái lợi ình. Nó cười nhẹ, đó là một cuộc chiến, một cuộc chiến nhẹ nhàng ko chút xây xác nhưng để lại một vết sẹo trong rất sâu trong lòng nó. Xé một tờ giấy trắng lấy cây viết, nó ghi ghi gì đó rồi đặt xuống ghế đá, sợ nó bay nên lấy một chiếc giày của mình chặn lên. Nó hít một hơi nhắm mắt lại thật chặc suy nghĩ và hồi tưởng lại những gì đã qua. Chợt nó bật cười, mở mắt ra đồng nghĩ với việc nó sẽ coi hắn như chưa hề quen biết. Nó bước lên xe chịu về nhà là chịu chấp nhận mình là kẻ thua cuộc.
Hắn trở về với hai chai sữa. Ngó nghiêng ngó dọc kiếm nó, hắn tò mò lẫn ngạc nhiên khi thấy một chiếc giày bata đang đè lên một tờ giấy trắng. Mở tờ giấy ra, hắn bắt đầu đọc. Vò nát tờ giấy, hai chai sữa vỡ tan tành, hắn cầm chiếc giày bức xúc nhất câu cuối cùng và tên tác giả.
Câu cuối: '' Tôi đã tin tưởng và xem anh như một người bạn nhưng cuối cùng những gì tôi nhận được đó là một sự thật, thật đau lòng. Anh biết tôi là ai nhưng lại ko nói. Anh là Devil. Thứ tôi ghét nhất trên đời. ''
P/S: '' Mong rằng tôi ko gặp lại anh nữa. Angel. ''
Hắn nhìn chiếc giày với ánh mắt sắc lẻm lạnh lùng và tối tăm đến mức đáng sợ. Ko một ai dám nói thế với Devil này và nó là một ngoại lệ. Hắn cần phải trừ khử ngoại lệ này và điều đó sẽ được thực hiện.
- Angel. Hay lắm.