Tại nhà, nó đang được nghe một loạt những thứ họ muốn nó làm ngay khi bữa tiệc đính ước bắt đầu. 12g tối, một múi giờ thật ấn tượng nhưng đây mới là phong cách của nó. Mặc xác mọi người đang bàn và bảo gì, nó ngồi im lìm ko nói chữ nào nhưng thật ra trong đầu đang tìm cách chơi xỏ ông chồng tương lai.
10g. Ngôi biệt thự nhà nó sáng lên giữ khu phố lạnh hiu. Nó đang ngồi trong phòng trang điểm, tiếp tục cho kế hoạch dù chưa biết mình sẽ làm gì. Miki vội vàng chạy vào phòng, đứng dựa vào thành cửa, cô bé hít một hơi hỏi nó ngay:
- Cậu lấy chồng thật à?
- Hên xui.
- Sao lại hên xui?
- Hên thì có xe bông mà lên. Xui thì thôi.
Miki lườm nó dần dần đoán được phần đen tối xấu xa trong đầu nó.
- Cậu đi trước đi.
Nó đột ngột cất giọng, tuy có ngạc nhiên nhưng Miki vẫn ngoan ngoãn bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại, Miki thở dài ngao ngán, cả họ nhà trai đến bên đàn gái ai cũng hân hoan chúc phúc cho đôi long phụng. Nhưng nào ai ngờ được phía sau cái mác đó là sự trả giá vô cùng tàn nhẫn mà nó sắp thực hiện.
Căn phòng trở lại với ko khí yên lặng, từ phía cuối góc cái tủ bỗng phát ra tiếng lục đục, cánh cửa ken két mở ra, bên trong tối đen như mực, nó hắn giọng:
- Chưa chịu à.
Bóng tối như bị có ai đó xé toạt, vội vàng hấp tấp bước ra, một cô gái có đôi mắt ướt nhìn no đầy căm phẫn. Nhìn vào mặt phản chiếu từ cái gương, nó vẫn bình thản chớp mắt chậm chạp mặt vẫn lạnh tanh đôi môi mấp máy:
- Cô muốn gì?
Cô gái đó cười to nói vọng lên hai chữ muốn gì rồi nghiến răng chạy nhanh về phía nó bật con dao ra và đâm từ trên xuống. Nó nhanh chóng đẩy mạnh cái ghế ra sau, hên là né được tiếng gọi của thần chết. Con dao vẫn còn dính chặc trên mặt bàn, cô ta nắm chặc nó rút ra quay phắt lại định tấn công tiếp:
- Ngưng.
Cô ta dừng lại dương đôi mắt ngạc nhiên chăm chú nhìn nó.
- Tôi ko có nhiều thời gian vì vậy có gì nói trước rồi hành hung sau.
Thấy nó vẫn bình tâm giọng nói vẫn bình thản, trông chã có vẻ gì là sợ hãi. Xem ra trò đâm chém này với nó là hai chữ bình thường. Cô ta giận tới tím mặt điếng người cầm chặc con dao lao nhanh về phía nó. Nó vẫn ngồi im, quá mệt mỏi với trò ám sát nghiệp dư này.
Con dao sát kề cận cổ nó, một thứ ánh sáng hắc lên từ cuối dao đến đầu dao làm nó khá hồi hộp.
- Cô làm được ko?
Tuy hơi sợ nhưng nó vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ vô tư mà hỏi. Đôi mắt ướt là đôi mắt của sự đau khổ cực nhọc, nó cho ta biết quá khứ cũng như hiện tại hay tương lai người đó đã đang hay sắp trải qua cũng đều là những đau thương.
Bị hỏi trúng tim đen, cô ta run người thả con dao ra và khụy xuống đất, ôm mặt khóc ré lên. Nó im lặng, có những hành động an ủi thể hiện sự quan tâm thương xót nhưng hiệu quả nhất đó là sự im lặng. Nó im lặng, im lặng ko phải để an ủi mà im lặng vì thật sự ko biết nên nói gì và thật sự có hiểu gì đâu mà nói.
Đôi vai mảnh khảnh run theo từng tiếng nấc và im lặng hẳn khi:
- Nín.
Một từ ngắn gọn dễ mất cảm tình nhưng đôi lúc nó chứa hàng vạng cảm xúc và cảm xúc của nó là bối rối ko hiểu chuyện gì hết. Cô ta từ từ đứng dậy, giờ mới có dịp được nhìn kĩ khuôn mặt cô ta. Trông cũng trắng trẻo nhưng ko hồng hào tí nào mặt khác còn xanh và hốc hác hơn nữa. Cô ta nhìn nó, lòng căm phẫn sự ghen tuông lòng tham muốn và đặc biệt sự van xin. Tất cả đều hiện lên hết trong đôi mắt ấy, đôi mắt đã thâm quần do nhiều đêm ko ngủ.
- Cô thật xấu xa. Trả cho tôi...
- Ngưng.
Nó cắt ngay lời cô gái kia muốn nói. Chen vô một động từ khá khiếm nhã. Cô gái kia bực mình xen lẫn tự ái nhìn nó như muốn ăn luôn nó.
- Cô chắc hẳn là bạn gái của Sikure ( Si-kư-rê, anh chồng sắp cưới). Sau khi từ chối lời mời xem mặt bạn trai cô, tôi được thông báo và cho xem ảnh bạn gái cũ của anh ta là cô Ayume sẽ có thể đột nhập vào đây để trả thù tôi.
Cô ta bất ngờ, nó biết được cô ta sẽ vào được đây nhưng lại ko báo động.
- Đúng thế! Anh Sikure từng nói tôi là thiên thần của anh ấy và sẽ mãi mãi là như thế. Nhưng rồi khi cô xuất hiện, cô ko những là thiên thần của mọi người cô còn là thiên thần của người tôi yêu nhất. Lí do anh ta chia tay tôi cũng là do cô. Dù biết mình ko tài năng hay xinh đẹp bằng Angel nhưng tôi vẫn cố gắng níu kéo lấy tình yêu của mình. Và những gì tôi được anh ta đáp lại đó là những lời lẽ xúc phạm, khinh bỉ và chê bai. Trong mắt anh ta tôi ko còn là một thiên thần nữa mà trở thành...
Nói tới đó cô ta òa khóc, nó giật mình. Nó ghét nhất là nước mắt. Khóc làm gì khóc thì được gì, giản tỏa hết nổi buồn, bạn có thể tự do mà khóc thỏa thích nhưng nó thì ko, cuộc sống có quá nhiều điều phải lo nó ko còn đủ sức lực để trào ra nước mắt nữa.
- Cô có muốn làm thiên thần ko?
Nó đột nhiên hỏi, cô gái ngớ người.
- Lại một lần nữa làm thiên thần của người cô yêu. Chỉ một đêm thôi.
Nó xuống giọng nài nỉ, đây có thể là một phần trong kế hoạch trò chơi khăm của nó. Cô ta dần hiểu ra, đôi mắt ướt ánh lên những tia hạnh phúc cùng sự chân thành biết ơn cô ta dành cho nó. Nó nhoẻn miệng cười, người nên cảm ơn là nó đây mới phải. Ngồi vào bàn trang điểm, nó bắt đầu sửa soạn cho Ayume.
Cả tiếng đồng hồ trôi qua, chuông reo đúng 12g, Ayume đứng dậy với một hình hài của con bướm mới phá kén. Ayume nhìn nó đầy yêu thương, nó cười nhẹ lấy cái khăn phía sau choàng lên trước. Nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra được bên trong cái khăn thật sự là ai.
Tiếng gọi của '' mẹ '' nó vọng vào, nó đưa hoa cho Ayume và dặn dò cô bé những gì cần phải làm. Đẩy cô bé về phía cánh cửa, Ayume tự tin bước ra, gật nhẹ đầu chào '' mẹ ''. Bà ta có phần hơi ngỡ ngàng nhưng cũng vui vẻ nắm tay cô bé dắt đi. Ayume vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Cảm ơn rất nhiều cô rất nhiều và thật sự xin lỗi nếu tôi làm cô thất vọng.....