Khác Biệt

Nó tỉnh dậy trong ko gian vô cùng quen thuộc. '' Phòng mình đây mà''. Nó đưa tay lên sờ từ đầu xuống xem mình có bị gì ko. Quần áo vẫn bình thường, tay chân miệng mồm ko bị trói hay bị nhét khăn.
- Chào con gái.
Ba nó bước vào trong sự ngỡ ngàng của nó. Sao ông ta biết được mật mã mà vào.
- Con thật là... Bao năm vẫn lấy ngày sinh mẹ con làm mật mã.
Nó cắn môi, quên rằng chỉ có hai cha con là biết mật mã phòng nó là ngày sinh của mẹ. Bật cười cho sự lú lẫn của mình. Nó ngẩn đầu lên lạnh lùng.
- Sao ông biết tôi sẽ lấy chồng và làm thế nào mà ông biết được người đó ko phải là tôi?
Ông ta hiền từ nhìn nó ánh mắt chứa chan đầy sự trìu mến nhưng tiếc thay là nó ko thấy được.
- Tuy là ta đã mất tích từ lâu và dường như ko hề quan tâm tới gia đình nhưng chuyện của con ta vẫn cập nhật hàng ngày. Còn chuyện ta biết được đó là ai thì con ko cần phải quan tâm.
- Ai mời ông tới đây?
- Ta là ba con bộ ta ko tới được sao?
- Chỉ có mình ông nghĩ như thế thôi.
Ba nó mỉm cười, nỗi buồn đau nhất của người một người cha là ko được chính con mình công nhận. Ông chống ta lên thành ghế cố gắng đứng dậy, trông thật khó khăn.
- Thả tôi ra.
Nó ghiến răng, ghằn lên từng chữ. Ở trước mặt ông ta, những kí ức đau thương và đẫm nước mắt lại ù về đầu nó như một đoạn phim ngắn khiến nó khó thở.
- Ta cho con một cơ hội. Sáng ngày mai con sẽ lấy Sikure Kazuki. Đừng nghĩ tới việc bỏ trốn khi ta còn ở đây.
Cánh cửa đóng sầm lại, nó nắm chặc tay ôm nỗi tức.
Tại sân sau.
- Cảm ơn cậu rất nhiều. Nhờ cậu mà ta mới được gặp con gái mình.
- Ko có gì ạ.
Ba nó bắt tay một người ai đó bị bóng tối và tán lá cây che khuất.
- Cô ta đúng là ngu ngốc thât!
Tiếng một cô gái vang lên sau khi ba nó dần khuất hẳn.
- Nhận tiền rồi biến đi!
Giọng người con trai có đôi chút bực mình, tuy ko nhìn thấy mặt nhưng nghe tiếng cũng đủ hiểu anh ta ko ưa cô gái kia tí nào.
- Ko được. Tôi phải ở lại để cho cô ta thấy cô ta ngây thơ tới mức nào. Chẳng phải đó là điều anh muốn sao? Anh muốn thấy cô ta đau khổ nhận ra sự thật lắm mà? Devil.
Devil? Hắn nói gì. Có lẽ đây là sự thật. Có lẽ đây là cách mà hắn trừ khử nó. Thế rồi...
. Có ác độc quá ko?
. Có vừa lòng chưa nhỉ?
. Có được gì ko?
Mọi câu hỏi cứ xoay quanh dồn dập trong đầu hắn nhưng đều bị dập tắt hết bằng một giả thuyết. Là ác quỷ nên phải làm thế. Đụng vào nỗi đau của nó là điều mà hắn nên làm để có thể trừ khử nó.
...........................................................................................
10g khách khứa đến đông đủ, mọi người đang cố gắng lê lết thân mình vào căn phòng ngày hôm qua. Trong đó có một số người bàn tán xì xầm về câu chuyện ngày hôm qua.
- Này, ngày hôm qua Angel chơi chúng ta một vố đấy.
- Sao lại thế?
- Ngài chủ tịch nói cái vụ có cô dâu giả là do Angel sắp đặt. Angel làm thế để thể hiện phong cách độc đáo lạ thường của dòng tộc nhà Kiara. Một phong cách làm người khác giật mình thót tim bất ngờ và đặc biệt là hoảng sợ.
- Phong cách gì mà ngộ thế. Thật hết biết với nhà này.
Vô vàn các lời phê bình khen chê tốt xấu vừa vừa phải phải đều có hết. Miki đứng nghe mà lùng bùng hết cả tai, đi dự đám cưới mà cứ như đi họp chợ ấy,vốn nóng tính cô bé đứng dậy quát to:
- Mọi người có thôi đi ko?
Tất cả im bặt, lủi thủi tiến vào trong. Chọc giận đại tiểu thư nhà Osaki là nguy to.
Tại phòng nó, ngay từ lúc ba nó ra chiếu chỉ cấm tất cả mọi người lại gần nó, cả Miki cũng vẫy. Nó ôm cục tức ráng moi óc moi não ra lập kế tẩu thoát. Đang suy nghĩ ngon lành, một toán người có cả nam lẫn nữ xồng xộc xông vô phòng nó. lôi nó sang một phòng khác và bắt đầu thời kì của son phấn.
Khoảng 2,3 tiếng sau, nó bước ra, trông đẹp hơn nhiều. Ai chã biết, có điều dù có tốn bao nhiêu son phấn đi nữa mặt nó vẫn ko tươi lên được. '' Mẹ '' nó bước vào, đi vòng vòng quanh nó và lên tiếng mỉa mai châm chọc:
- Phải chi con nghe lời ta thì đâu đến nỗi bị phạt kiểu này.
Nó đã cố nhịn nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Tức nước vỡ bờ nó phán một câu xanh rờn:
- Ích ra ông ta cũng quan tâm đến tôi hơn gia đình mấy người.
Bà ta cứng hong, trừng mắt nhìn nó. Nó nhết mép cầm bó hoa lên, ko cần ai dìu dắt hùng hồ đẩy mạnh cửa bước ra ngoài. Đi được một quãng...
- Chà! Trông cô đẹp thật! Tôi ghanh tị đấy.
Nó dừng lại, giọng nói này khá quen nhưng ko nhớ rõ là ai. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, nó mở to mắt khi nhận ra người phía trước là ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui