2 phút 99 giây. Chưa được 3 phút mà vẫn còn 1 giây nữa. Đôi khi chính một giây đó đã cứu sống con người ta. Cũng may là nó té về phía bên kia, cố gắng trườn người ra chỗ khác tránh được miếng gỗ. Nhưng chỉ tránh được miếng gỗ ko thôi thì chưa đủ, ko khí trong phòng giờ như ko còn nữa. Tiếng ho sặc sụa khó nhọc vang lên. Mắt nó mờ dần đi cho đến khi chỉ còn là bóng tối.
Ò ó o ( ko phải tiếng gà kêu đâu nhé!). Hai ba xe cứu hỏa nhanh chóng phóng tới nơi đang bốc khói đen xịt cả bầu trời. Từng anh lính dũng cảm xồng xộc xông vào trong, vòi nước to và dài bắn tung tóe nước vào đám cháy. Sức nước mạnh cuối cùng cũng dập tắt được sức lửa đốt, nó cuối cùng cũng được cứu. Tuy ở trong tình trạng vật vời giữa sự sống và cái chết nhưng ít ra trông nó cũng còn đầy đặn đủ tứ chi ko có gì bị hư hỏng hay móp méo.
Người gọi xe cứu hỏa ko phải lúc nào cũng là một anh chàng đẹp trai hay một bà chị xinh gái.
Gâu.. gâu...gâu!!!
Tiếng một con chó vang vọng khắp khu đó. Người dân từ mọi phía xúm lại vây quanh chú chó mà tấm tắc khen ngợi. Thật ra con chó này cũng rất khôn nên thấy cháy là lập tức sủa liền. Tiếng sủa to và liên tục khiến mọi người tò mò đến xem. Vì chuyện nào cũng kể nhân vật nữ chính bị bắt tới một nơi mà chỉ có nhân vật nam chính mới tìm được. Trong khi đó nơi nào cũng có người và dù có hành hạ bị bịt miệng thế nào đi nữa thì vẫn có người phát hiện. Và người phát hiện trong tình huống này là một con chó.
Người mà tên đàn em nói là sắp tới thật ra là cô bạn gái cũ của Sikure. Đó cũng là một đồng phạm giúp đỡ Sikure ám hại nó.
- K.h.ố.n thật! Con đó sống dai thế?
Ayume nhăn mặt, tay bóp chặc lại nghiến răng ken két, cô nàng chắc hẳn phải tức nhiều lắm. Sikure cũng đâu kém cạnh tuy nhiên anh chàng có vẻ điềm tĩnh hơn Ayume một chút. Đúng là có tức tối thiệt nhưng khuôn mặt anh chàng vẫn bình thản chỉ có ánh mắt là hơi ghê rợn một tí.
- Cứ bình tĩnh. Chúng ta còn nhiều cơ hội mà!
Cô nàng quay đầu sang Sikure, mặt hơi nghệch ra, tỏ vẻ khó hiểu lẫn tò mò. Anh chàng này đang âm mưu gì đây?
.................................................................................
Bệnh viện.
Khi nhân vật nữ tỉnh dậy trong khung cảnh trắng xóa, sặc mùi xát trùng hay đại loại là một mùi thơm thoang thoảng. Câu đầu tiên cô ấy hỏi là '' Đây là đâu?''. Nhưng. Đối với nó, mới tỉnh dậy là mệt muốn chết, hơi đâu mà hỏi nửa nên tốt nhất là cứ nằm im mắt vẫn mở đầu vẫn đang băn khoăn chờ cho bác sĩ tới nói '' Chào! Cô hên lắm mới sống sót được ''. Phì cười cho cái suy nghĩ ngây ngô ấy, nó đang mong mỏi sao ông bác sĩ ko bước ra từ phòng cấp cứu, xụ mặt xuống mà nói rõ '' Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mong gia đình chuẩn bị''.
Dòng suy nghĩ phong phú bay xa của nó vẫn trôi như nước chảy, chã hề bị cắt hay gián đoạn. Cụ thể là bác sĩ cả y tá người thân báo chí phóng viên thợ săn ảnh đều có mặt đông đủ trước phòng bệnh. Mọi thứ trở thành cái chợ khi ai cũng cố hò hét chen lẫn giành được quyền ưu tiên tiếp chuyện với nó.
Rầm!!!
Nó nằm chổng chẹo dưới đất. Do muốn uống nước mà lại sợ vướng dây chuyền nước biển nên nó giật mạnh sợi dây ra. Kết quả là vì giật mạnh quá hóa đau nên nó nảy người lên mà ko quan tâm là cơ thể vẫn còn rất yếu. Hậu quả của tất cả sự việc đó là một cú đáp '' êm đềm '' trên nền nhà xanh mướt '' ấm áp ''.
Bác sĩ lẫn y tá hốt hoảng tông cửa chạy vào theo sau là người nhà nó và một tốp nhà báo đang chuẩn bị bút viết camera máy chụp hình.
Tách!!! Đèn Flash nháy lên cảnh tượng nó đang trầm ngâm ngồi giữ nền nhà tay cầm ly nước nhấp nháp từng tí một. Có lẽ hơi ngạc nhiên một chút nhưng thấy nó cử động nhìn có vẻ khỏe hơn, chắc ai cũng vui mừng lắm nhỉ? Đặc biệt là ông bác sĩ cứ cuốn cuồn kêu cô y tá đỡ nó lên xe lăn đi xét nghiệm.
Tách!!! Tách!!! Từng ánh đèn sáng lên liên tục. Nó vẫn bình thường, mặt ko cảm xúc, có thái độ lơ đãng với giới '' nhiều chuyện ''.
- Xin hỏi, tại sao Tiểu thư lại ra như thế này?
Một anh chàng hình như mới hành nghề nên non nớt vô tư chắn đường nó hỏi chuyện. Chiếc xe lăn vẫn lăn bánh tự nhiên đi ngang qua mặt anh chàng như chưa hề nghe thấy gì. Sau một vài giây ngỡ ngàng, anh chàng xấu hổ nhưng vẫn cứng đầu chạy theo, gặng hỏi cho bằng được.
- Thưa!!!...
- Cậu nên ngưng lại đi!
Một giọng nói trong trẻo cất lên, hơi quen cũng hơi lạ là điều đầu tiên nó nhận xét trước khi ngẩn đầu lên và ngỡ ngàng khi đó là....