- Gì cơ??? Đười đười... gì cơ??? Nè, tôi bỏ công sức đến thăm cô thế này mà dám nói tôi thế à? Tên tôi có hai chữ mà cô ko thèm nhớ sao?
Anh chàng vùng lên, lảm nhảm linh tinh, mặt mài buồn hiu, giọng nói ỉu xìu. Nó ngưng đùa với con bò, ngó sang anh chàng, khẽ phì cười.
- Kira!!!!
Anh chàng kia giật mình, hướng đôi mắt đầy tò mò về phía cánh cửa nơi phát ra tiếng động lạ. Nó thì ko, hình như nó đã được miễn dịch với tiếng la dường như quá quen thuộc này.
Miki háo hức, hớn hở tông cửa xông vô. Một vầng hào quang bao quanh cô bé biến mất ngay lập tức khi Miki thấy anh chàng lạ mặt đang nhìn mình chăm chú.
- Kira!!! Thằng kia là thế nào? Cậu gan nhỉ? Dám cãi lời mình à?
Miki nổi cơn thịnh nộ, vừa quát vừa chỉ thẳng mặt anh chàng kia mà ko để ý anh ta cũng đang bốc khói vì bị xúc phạm.
- Này, tên....
Miki cứng họng, lắp bắp ko nên lời. Cô bé vội che mặt chạy lại ôm lấy nó. Hình như anh chàng cũng nhận ra cô bé là ai nên đã nở một nụ cười nửa miệng.
- Trời ạ! Tên đó biết mình là ai đấy.
Nó thoáng bất ngờ, nghiêng đầu ngây thơ nhìn anh chàng kia rồi quay lại nhìn cô bạn thân.
- Tên đó là ai? Sao lại biết cậu? Sao cậu lại phải trốn? Mắng cho đã vào rồi chuồn à?
Nó hỏi dồn dập giọng pha chút chọc ghẹo lẫn mỉa mai, làm Miki vốn đã lúng túng nay còn ngượng nghịu bức xúc hơn. Cô bé vùng lên, minh oan ình bằng cách trình bày rõ ràng sự kiện đã xảy ra.
- Cậu ta là Kuga. Hình như là bè bạn với Devil. Cậu ta gây sự với mình hôm dự dạ tiệc. Mình thua cậu ta một lần. NHƯNG. Sẽ ko bao giờ có lần thứ đâu.
Miki hùng hồ tuyên bố, nhấn mạnh chữ nhưng, mặt mài tỏ vẻ đắc thắng lắm. Nó gật gù với sự việc cô bé vừa kể đồng thời cũng vừa nhận ra ân nhân của mình.
- Hai người tâm tình đủ chưa?
Cả hai giật mình ngẩn đầu lên. Nó thúc Miki một cái làm cô bé la oai oái. Đứng bật dậy, nó bước chầm chậm tới gần Kuga.
- Anh là người đã giúp tôi ở vụ cháy hôm đám cưới đúng ko? Nếu đúng là thế thì thật lòng cảm ơn và xin lỗi vì đã ko nhận ra anh sớm hơn. Nhân tiện tôi cũng thay mặt bạn mình xin lỗi anh vì sự thiếu tôn trọng. Tính bạn tôi dễ nóng nảy vì lo cho tôi nên mới hấp tấp như thế. Có gì mong anh bỏ qua cho nó. Còn bây giờ mời anh và Miki biến ra ngoài cho tôi tịnh dưỡng ạ.
Miki ngớ người, nó lịch sự lễ phép tới mức ấn tượng. Mới hai ba dòng đầu còn nghe lọt tai, câu cùng thì thẳng tay tống cổ ân nhân lẫn bạn thân ra ngoài. Cô bé vùng vằn dậm chân tại chỗ đẩy cửa bước thẳng. Kuga thì vẫn còn shock sau màn độc thoại ngắn gọn súc tích và văn hóa vô cùng của nó.
Cậu nhóc sau khi đã tĩnh tâm cũng bước nhanh tới cánh cửa, toan bước ra nhưng vội khựng lại bảo nó.
- Tôi ko phải là ân nhân của cô đâu.
Nó vẫn nằm im mắt nhắm nghiền khuôn mặt ko biểu lộ tí gì. Kuga nhún vai đi thẳng. Nó từ từ ngồi dậy, suy tư đăm chiêu về câu nói đó. Kuga đã giúp nó trong hoàn cảnh khó khăn nhưng chưa nguy hiểm vì hôm nó mém chết cháy có thấy ai tới cứu đâu. Nghe tin mình được một con chó cứu, nó đã cười tới mức đau cả bụng. Túm lại, sao Kuga lại nói vậy nhỉ?
................................................................................
Sân thượng.
- Người đứng sau mọi sự giúp đỡ và những khó khăn nguy hiểm Kira đã và đang phải trải qua là Devil phải ko?
Miki đứng dang tay ra trước lang kang, thả hồn tự do. Mái tóc thoang thoảng mùi hoa lan, tung bay theo gió rối mù làm tôn thêm vẻ ngây thơ nhí nhảnh của tuổi mới lớn. Kuga chống tay dựa cằm vào thành lang kang, ngắm nhìn chăm chút cái khoảnh khắc hiếm có diệp thấy ở Miki. Cậu nhóc phải tận dụng cơ hội này mà khắc ghi một hình trong sáng và dịu dàng nhất mà cậu nhóc chứng kiến được. Trước khi Miki trở lại là một cô bé cộc cằn hung dữ.
- Phải ko?
Kuga hoàng hồn, gật đầu lia lịa.
- Nhưng sao cô biết?
Cậu nhóc tò mò. thắc mắc. Trong cái ánh nắng ấm áp của một buổi sáng trong lành.Cô bé quay đầu lại,cười tươi. Có lẽ đó là nụ cười đẹp nhất Kuga từng thấy. Giọng Miki nhẹ hẫn như bị gió và nắng nuốt chửng.
- Đoán.
...............................................................................
Tại phòng nó.
Nó đã biến mất.
Mọi người rối ren đi tìm.
Ko ai biết được.
Ác quỷ đã dẫn nó đi.