Đứng trước tòa nhà cao, to, nguy nga và tất nhiên là lộng lẫy. Nó thở dài. Chưa kịp đưa tay lên bấm chuông. Một tốp người trông rất hùng dũng mặc đồ... rất '' bình thường '' bước ra. Xếp dài thành hai hàng, mỉm cười chào nó.
- Trịnh trọng nhỉ. Nó nghĩ.
- Sao ko kêu bảo vệ mà cả nhà ra '' chào mừng '' con làm gì ệt thế. Giọng nói ngọt như kẹo, kéo dài và nhấn mạnh hai chữ chào mừng của nó khiến mọi người cảm thấy như nó đang đi guốc trong bụng mình.
- Oh! Sao con lại nói thế? Angel của mẹ. Bà ta cười hiền, cố ý nói to ba chữ Angel của mẹ.
- Mẹ.... ư???. Hahaha. Nó bật cười như con '' khìn ''. Lâu lắm òi, tôi mới nghe bà tự nhận bà là mẹ tôi đấy. Tức cười thật. Mẹ à.......... Mai mốt mẹ và mọi người ko cần ra đón con như thế này nữa đâu.
Từng câu từng chữ của nó đã khắc ghi rất sâu vào tâm trí của mỗi người hiện đang '' chào mừng '' nó. Mỉa mai có, căm hận có và cả khinh bỉ nữa chứ. Nó ghét tất cả mọi người ở đây. À trừ em trai nó ra thôi.
- Hôm nay chúng ta có buổi gặp mặt và làm ăn lớn với công ty mà tác giả ko bik tên. Họ muốn biết mặt Angel độc nhất vô nhị của gia tộc ta nên...
Ko khí im lặng đến đáng sợ được phá vỡ bởi tiếng nói chanh chua của cô chị cùng cha khác mẹ. Người chị chưa nói xong thì cô em có giọng nói ko khác gì một thằng con trai đã chặn họng, '' hót '' lên :
- Nên '' cưng '' nhất định phải đi đó. Mà đi rồi thì đừng có mà làm xấu mặt gia đình này. Phải tỏ ra đúng chất một vị tiểu thư danh giá nữa.
- Uh Uh đúng rồi. Các chị con nói đúng đó. Có gì ko biết thì con cứ việc hỏi các chị ấy. Các chị sẽ chỉ cho. Bà ta gật đầu lia lịa. Đồng tình hết sức với các con của mình.
- Chỉ bảo sao? Nó quay ra nhìn bà ta rồi nhìn hai con lăn quăn đang uốn ** trước mặt mình, ngây thơ mà hỏi.
- Haizzzz! Chắc tụi mình phải dạy lại từ đầu quá. Người mới học sao mà biết hết được. Chưa kể phải tập luyện nữa. Sao mà làm hết đây? Con lăn quăn thứ nhất chưa gì mà đã kêu ca, còn châm chọc nó nữa chứ.
- Thôi thì đành chịu vậy! Trừ phi người học có đầu óc thông minh tí xíu và chịu nghe lời nữa thì có phải sẽ đỡ cực hơn ko? Vâng và con lăn quăn thứ hai đã bắt đầu mỉa mai, nói móc, tỏ vẻ ra mình thật là tri thức.
- Thời gian ko còn nhìu, có làm gì thì làm nhanh đi. Người lớn tuổi nhất trong gia tộc này đã lên tiếng. Giọng nói của bà khản đặc, run run nhưng nghe vẫn còn uy nghiêm, phong độ lắm.
- Vâng thưa bà/ mẹ. Nguyên một đại gia đình đồng thanh ngoan ngoãn nhỏ nhẹ đáp.
- Toàn thứ giả dối. Nó nhết mép, khinh thường nơi này.
Vừa định bước vào nhà, mới đặt chân lên thảm '' đỏ ''.
- Kiraaaaaaaaaaaaaa. Một tiếng nói, chính xác hơn là một tiếng hét vang cả một vùng trời. Chim, cây lá cảnh tung bay giật mình. Chim thì vùng mình đập cánh thật mạnh '' vút '' đi. Cây và lá rụng, rơi và rớt đầy sân nhà. ( Nội công thâm hậu quá, nhưng mà đó là ai hế?)