Tỉnh dậy trong ko gian tối mịt, mắt nó lờ đờ cố gắng rướn lên. Thân thể ê ẩm, đầu đau như búa bổ, mọi hình ảnh trước mắt nhòa đi. Lắc qua lắc lại vài cái, nó vỗ vào mặt mình thật mạnh để chứng minh, mình ko bị bắt cóc lần nữa.
Ôi thế mà đó là sự thật. Ko biết ai bắt mình đi nhưng nó thấy lạ vì kẻ bắt cóc là một người rất nhân từ. Ko trói tay, ko buộc chân, ko bịt miệng mà cứ để con tin đi lại thoải mái trong ko gian đen tối.
Chống một tay xuống đất, nó lấy thế thật mạnh để dựng cái cơ thể gần như tàn lụi của mình lên. Từng bước chân nặng nhóc, nó ko thể tưởng tượng ra kẻ bắt cóc đã làm gì với mình. Tiếng chân nó ngày càng bị nuốt chửng bởi nhiều tiếng chân khác.
Rầm................Nó đo ván lần hai.
- Con bé khỏe thật. Đúng ra thì hai tiếng sau nó mới tỉnh chứ. Mới có một tiếng thôi mà.
- Tỉnh sớm thì mệt sớm chứ sao. Ko thấy con bé vừa mới ngất lúc nãy à.
Tiếng xì xầm xì xào thức tỉnh nó. Nó ko ngồi trên ghế, ko bị trói tay chỉ bị còng chân vào một cái móc sắt. Cái đầu đã đỡ đau, cơ thể cũng dần bình phục, biết vậy nó đã ngủ thêm tí nữa.
- Ê, con bé tỉnh rồi kìa.
Một tên cai lệ vội vàng chỉ tay về phía nó.
- Khỏe gớm nhỉ? Chưa hết thuốc mà đã tỉnh.
Tên còn lại nhết môi cười. Hắn đứng dậy tiến gần lại nó.
- Phải báo cho cậu chủ biết.
Tên đầu tiên lật đật chạy ra ngoài rút cái điện thoại và âm bàn phím bắt đầu phát ra. Tiếng âm phím cứ phát ra nhanh chừng nào thì tim nó đập nhanh chừng đó.
Quả bom thứ hai đang được châm ngòi.
Nó liếc mắt nhìn hai tên cai lệ, thật ko hiểu nỗi mình đã đắc tội với ai.
- Cậu chủ mấy người...
Nó bỏ dở câu hỏi.
- Cô bé sẽ phải khóc khi gặp cậu chủ chúng tôi.
Tên kia cũng hiểu ý nên đáp trả lại ngay.
Khóc sao? Đó là cái động từ mà nó ghét nhất. Sợ thì có sợ nhưng khóc thì ko bao giờ. Tiếng động cơ làm gián đoạn cuộc nói chuyện đầy căng thẳng giữa nó và tên cai lệ.
- Cậu chủ đến rồi đấy.
Câu nói vừa dứt thì cậu chủ hai tên kia cũng vừa vào. Tim nó ngưng lại trong tíc tắc, người đứng đằng kia sao có cảm giác quen lắm. Dường như có tiếng thì thầm cảnh báo nó ko nên ngước mặt lên. Tiếng bước chân càng gần, tim nó như đông lại. Tiếng thì thầm trong đầu ko ngừng kêu nó nên chạy đi. Theo cảm giác, nó cố gắng tháo bỏ sợi dây xích.
Làm sao chạy khi chân nó như bị đóng đinh. Khuôn mặt xinh đẹp biến mất để lại một nét mặt xanh xao, thấm đẫm mồ hôi. Ko gian ko nóng nhưng lòng nó lại như lửa đốt. Nỗi sợ phải đối diện sự thật hòa quyện với sự hồi hộp muốn biết người nó có cảm giác thân quen kia là ai như bóp chặc cổ nó.
Khó thở rồi như muốn nín thở khi bàn tay ai kia xoa nhẹ đầu nó. Hành động lạ của một con người lạ khiến nó nuốt nước bọt ko ngừng.
- Kira này....
'' Giọng nói này... '' Một ý nghĩ thoáng xẹt ngang. Nó ngưng thở khi khám phá ra rằng giọng nói đó là của...
- Devil!
Giọng nó nhẹ hẫng như bị gió cuốn đi. Thuốc nó đầu độc lại phát huy một lần nữa.
Nó đo ván lần thứ ba.
.....................................................
Tại bệnh viện. Miki vừa tỉnh. Kuga kế bên. Ko tiếng động. Ko lời nói. Sự yên lắng. Quanh căn phòng.
- Kira!
Miki bật dậy, người nhễ nhại mồ hôi. Cô bé lấy tay vuốt ngực, có linh cảm rất xấu. Miki thở nhẹ, nhìn sang người bên cạnh.
Kuga ngồi yên đó với đôi mắt nhắm nghiền. Cô bé đặt nhẹ hai chân xuống đất. Dợm đứng dậy nhưng lại ngã phịch xuống giường vì cái vai đau ko thể tả. Hít thật sâu, Miki cố gắng chạy ra cánh cửa. Linh cảm cho rằng, trong phòng này có một mối nguy hiểm lớn.
Ầm................
Cánh cửa vừa hé được tí xíu thì lập tức bị dập lại ngay. Miki xoay người lại. Cái dáng to cao của Kuga nhấn chìm cái dáng nhỏ nhắn của cô bé. Mắt Miki mở to, đầy mọng nước khi nhận ra đây ko phải Kuga cô bé từng biết.
Một bàn tay Kuga giơ lên. Miki dõi mắt theo mà ko biết mình đang khóc. Ko có tiếng nấc, chỉ có những đợt nước mắt nóng hổi, mặn chát chảy đều thành một đường dài trên khuôn mặt cá tính của cô bé.
Quả bom thứ hai đang được đếm ngược.
.................................................................................
- Thưa Ngài Chủ Tịch.
- Ngươi dám....
- Ngài ko nên tin tưởng một người như tôi.
- Đó là sai lầm của ta.
- Và con gái Ngài sẽ là người sửa sai.
- Ta cứ tưởng..
- Tôi và Angel ko thuộc về nhau đâu ạ.
- Ngươi muốn gì?
- Muốn những gì Ngài có!
- Còn con bé.
- Angel sẽ được an toàn.
Cuộc đối thoại kết thúc với nụ cười chua chát của Ác quỷ. Đây chính là kế hoạch hoàn mỹ với độ tinh vi và chính xác cao của cậu nhóc. Với cái gọi là danh vọng, Ác quỷ đã bán cả người cậu quý nhất để đổi lại tiền tài, thành công.
Chiến thắng đang cận kề với người điều khiển nhất. Còn kẻ chơi, kẻ bị điều khiển. Nó im lặng với đôi mắt lơ đãng chả còn thèm chớp. Nó là món linh kiện mà cậu nhóc sắp đem dở bỏ, trả về chỗ cũ và chính nó là người mà cậu nhóc quý nhất nhưng lại bị trao đổi như một món hàng.
Ác quỷ ngồi đối diện nó. Im lặng là cách hiệu quả nhất trong tình huống này. Ko thể nói gì vì có gì để nói. Sự thật gần như được phơi bày. Mọi trò chơi, sự trợ giúp, mọi hành động, từng lời nói tốt đẹp chỉ là tấm màn để che đậy một âm mưu phía sau.
Một màn kịch mà cậu nhóc đã diễn rất tốt. Mọi sự sắp đặt đều ăn khớp với từng tình huống. Lí do mà Ác quỷ có thể dễ dàng dẫn nó đi chơi ngay trước mặt đại gia đình của nó là chính cậu nhóc đã thổ lộ trước mặt ba nó là cậu nhóc thật lòng thích nó.
Ko biết là câu nói đó có trong kịch bản của màn kịch ko nhưng khi thấy Ác quỷ nói thế ba nó đã rất bất ngờ.