Cháp 2: ... Dạ Tiệc ( Phần hai)
- Mi.. Mi.. Mikiii. Miệng nó run run, nói ko ra tiếng, như có một dòng điện cực mạnh vừa chạy qua. Nó giật bắn người khi thấy cô bạn thân đầu đang bốc khói nghi ngút, tay nắm chặt lại thành một cú đấm.
Với vận tốc của âm thanh, Miki đã nhanh chóng đến kề bên nó. Cô bé giơ cao nắm đấm, nó cảm tưởng rằng đây có thể là thời khắc cuối cùng trước khi nó vào bệnh viện.
Ko đau. Ko choáng váng và cũng ko nghe thấy tiếng thần chết đâu. Nó toan mở mắt.
- Á... Đauuuuuuuu. Sao ác quá vậy?. Nó chu mỏ phồng hai má lên, đôi mắt long lanh, giọng nói dịu ngọt kết thêm tí hờn dỗi trách iu nhỏ bạn.
- Cho chừa. Vừa nói tay Miki vừa đẩy nhẹ đầu nó.
- Đi đâu sao ko báo? Mất tích mấy tháng trời.Ngay cả một cú điện thoại cũng ko thèm gọi. Biết tớ lo cho cậu lắm ko? Miki nhíu mày, giơ cái nắm đấm, cô bé thật sự đã rất lo cho con bạn thế mà nó nỡ lòng nào ko quan tâm.
- Í í... Có gì từ từ tính. Lên phòng tớ y rồi cậu muốn xử tớ kiểu gì cũng được. Nó cười hiền, nháy mắt về phía gia đình mình. Miki phì cười, cô bé hiểu mà. Người trong nhà này nhiều chiện lắm cơ.
Trên phòng.
- Nói đi. Cậu đi đâu sao ko báo mình? Miki khoanh tay, đứng dựa vào lang kang. Đưa đôi mắt buồn hướng ra ngoài.
Nó nằm phịch xuống giường, nhìn nhỏ bạn, cảm thấy ân hận. Nó thở dài rồi nhắm mắt lại nói to:
- Cho tớ xin lỗi. Tiếng xin lỗi kéo dài vọng lên nghe thật nhẹ nhàng nhưng chứa sự mệt mỏi buồn phiền.
Không khí sẽ còn im lặng nữa nếu như ko có tiếng nói của '' mẹ '' nó. Bà ta thánh thót ngân cao giọng nói ngọc ngà của mình lên bảo nó:
- Con nên sử soạn đi. Sắp tới giờ rồi, chúng ta ko nên đến trễ. Con dẫn Miki đi cùng nhé.
- Tất nhiên là Miki phải đi cùng tôi rồi. Bà và mọi người cứ việc đi trước. Đừng lo tôi sẽ ko trốn đâu. Nó nhết mép, liếc cái cửa. Nhấn mạnh câu cuối cùng.
- Đi đâu??? Miki ngây ngô hỏi nó.
Nó lè lưỡi, cười to đáp lại:
- Bí mật.
..............................................................................
Ngồi trước gương, nó nhìn con người đối diện bằng nửa con mắt. Khẽ cười, nó thì thầm:
- Đêm nay là đêm cuối cùng..... Ngập ngừng đôi chút. Nó cười nửa miệng.
- .... mày là Angel...
- Đi thôi Kira!
Miki dừng lại, nhíu mày, giọng nói hơi lo lắng.
- Sao thế? Kira, có sao ko? Cô bé bắt đầu hồi hộp, lo sợ khi thấy nó cứ im lặng, ko chịu trã lời.
Từng bước chân nhẹ nhàng chầm chậm rồi nhanh thêm tí nữa có chút sợ hãi, bực mình.
- Huùuuuu. Nó bật dậy, quay nhanh người lại. Lòng bàn tay xòe ra, giơ về phía Miki, miệng cười toe toét.
- Cái con này, làm lo chết được.
Miki bây giờ mới dám thở mạnh, kí vào đầu nó một cái, cô bé giận dỗi la to:
-Đi thôi. Trễ rồi.
Nó xoa xoa cái đầu, phì cười nhìn theo bóng nhỏ bạn. Nó cột tóc cao lên sau đó quấn thành một chùm tóc tròn và to như cái bánh bao ở phía sau.
Miki thấy lạ nhưng ko hỏi. Nó nháy mắt với cô bé. Lấy từ trong túi ra một bộ tóc màu nâu đậm, đội lên. A nó đeo tóc giả.
Chi vậy nhỉ???