Bóng tối bao trùm khu vực ra vào. Một toán người mặc áo đen dạt sang hai bên, tạo một lối đi riêng ngay chính giữa. Mọi người hồi hộp.
Một người bước ra. Mọi người ồ lên. Nhưng lại chìm xuống ngay vì đó có phải là Devil đâu. Mà là ông quản gia.
Một chàng trai trẻ, rất đẹp trai đi sau ông quản gia. Mọi người ồ lên lần hai. Nhưng rồi cũng chìm như lần thứ nhất. Ko phải là Devil. Mà là bạn thân của Devil.
Nó ko thèm để ý. Quay trở lại với bàn ăn, nó nhấm nhép một trái táo vừa xanh vừa đỏ. ( táo chưa chín).
Dù sao chàng trai í cũng đẹp nên chị em tất nhiên phải nghiêng ngã.
- Devil đâu nhỉ! Mà thằng đó là thằng nào thế?
Miki ngơ ngác nhìn xung quanh, tay chỉ chỉ về phía '' thằng '' kia. Hỏi nó.
- Trời ạ. Cậu chủ nhà người ta thế kia. Nỡ lòng nào cậu kêu bằng thằng.
Nó nhăn mặt trách con bạn.
- Thế cậu có biết thằng đó là ai ko? Tên gì? Làm gì? Ở đâu? Gia cảnh như thế nào? Vợ con gì chưa?
Miki tuôn một tràng câu hỏi từ cái ngoài đến cái trong, từ chuyện công đến chuyện tư.
- Ngưng! Hỏi gì mà lắm thế. Tớ chã biết hắn là ai hay như thế nào cả.
Nó nhe răng cười hehe, ngây thơ trả lời một câu trớt quớt.
Cô bé chỉ biết kêu trời.
Sự nghiệp ăn uống đang trong giai đoạn tốt đẹp thế mà ai đó đã ác độc tắt đèn đồng thời người đó cũng tắt luôn niềm an ủi lớn nhất của nó.
Nó bực mình, định lên tiếng kiện cáo. Tính bước đi nhưng đi ko được. Ai đó vừa ôm vừa bịt miệng nó từ phía sau. Giãy giụa, la hét. Điều mà bạn thường làm khi biết có người ko cho bạn '' cử động ''. Nhưng nó thì ko.
Bắt cóc. Nó ko nghĩ vậy. Bắt cóc nơi này là quá mạo hiểm. Dê xòm. Oh ko ai dê mà lại bịt miệng. Thế là gì nhỉ??? Dù là gì thì hôm nay mày chọc lộn người rồi. Nghĩ tới đó, nó tính quay nhanh người tung chưởng.
Mới tính thôi chưa làm. Giọng nói cất lên. Nó run nhẹ. Ko phải vì sợ mà là sao giọng nói đó vừa thấy quen vừa thấy nó lạnh và có phần hơi tức giận.
Quay về quá khứ.........................................................
Devil Place:
Sau khi gặp nó chỗ ga tàu điện. Trên đường về hắn cứ cười cười như thằng khùng.
- Thú vị lắm , Cô Nhóc hay là Angel nhỉ?
Angel. Trước đó hắn và nó làm gì biết nhau. Sao hắn biết được nó là Angel.
Angel. Hắn bật cười khi nghĩ nó là Angel. Cũng đúng thôi nó trắng như thiên thần. Giọng nói thì nhẹ như gió. Nhìn nó mỏng manh như một cánh hoa.
Angel. Một Angel ko có cánh. Angel của riêng thế giới người trần. Vì sao?
Nó cá tính, nó bí ẩn, nó ko đằm thắm, dịu dàng như thiên thần nơi thiên đàng. Angel ko có cánh là vậy.
- Tôi muốn gặp lại em đấy. Angel ạ..... Em dám từ chối tôi ư.
Mặt hắn đanh lại. Hắn quay mặt ra chỗ khác, nhíu mày lại, ko thèm nhìn người đối diện. Ơ ba hắn kìa.
- Ông tới đây làm gì?
Giọng hắn lanh tanh, ko tí cảm xúc hay tỏ ra chút vui mừng khi gặp ba mình.
Ba hắn ko nói gì. Ông hiểu con trai mình nhưng chưa chắc đã hiểu hết. Ông bước lại gần hắn. Hắn quay mặt lại, nhìn thẳng mặt ông. Ông khẽ hừ một tiếng trong cổ họng để che đi sự khó chịu.
- Mày cầm lấy này. Nhớ là phải đi đó. Đừng làm tao thất vọng.
Ông ta chìa ra một tấm thiệp màu đen. Giọng nói đều đều nhưng có chút cầu xin.
- Tôi ko đi.
Hắn quả quyết. Nhìn vào mắt ông ta.
Ông ta dúi vào tay hắn cái thiệp. Xuống nước.
- Coi như ông già này xin mày. Đi giùm tao.
Hắn bất ngờ. Ba hắn có bao giờ cầu xin ai đâu. Nay lại phải cầu xin chính con trai của mình. Hắn nhắm mắt tay bóp chặt tấm thiệp.
- Kuga đi được chứ?
- Tất nhiên, chỉ cần mày đi là được.
Ông ta vỗ vai hắn, bước lên xe.
Xe đi òi. Khói còn lưu lại. Hắn bật điện thoại gọi thằng bạn thân, Kuga.
Quay về với hiện tại.............................................
- Cô đứng yên cho tôi. Nhúc nhích thì đừng trách sao tôi ác.
Đ.ồ. k.h.ố.n. tưởng bà đây dễ dàng nghe lời vậy sao. Ý nghĩ hùng hồ của nó cuối cùng cũng chỉ là ý nghĩ thôi. Hắn ôm cứng thế vả lại còn giở trò đồi bại nên nó im re lun.
Tức. Nó tức sao mình yếu thế. Tức sao nãy giờ ko ai bật đèn lên.
Nó cứ ư..ư..ứ..ứ làm hắn rất khó chịu. Hắn buông tay ra, la nó:
- Cô bị cái gì vậy? Có im đi ko?
- Sao anh lại bắt tôi?
- Tôi ko có ý đó. Tôi đang tìm '' chiếc vé '' giúp mình ra khỏi đây thôi.
Hắn thành thật trả lời nó. Giọng có chút gì đó buồn buồn.
- Trời thì tối sao anh ko tự thoát ra?
- Ko nói nhiều. Cô đi theo tôi ra cửa sau.
- Sao cơ?
Nó thì ngây ngô, ko hiểu cái gì hết.
Hắn im lặng. Cả hai phải cố gắng lắm mới luồn lách, chen chút qua được lượng người rất đông để đến với '' cái trạm xét vé ''. ( Vì nó là '' tấm vé '' mà).
Sỡ dĩ tắt đèn và làm hư luôn cái cầu giao lẫn dây dẫn điện là kế hoạch của hắn. Làm như vậy bọn bảo vệ mới tản ra đi kiếm. Hắn sẽ kiếm được '' chiếc vé '' đánh lạc hướng bọn bảo vệ ở cửa sau mà trốn thoát.
Nó làm y chang như hắn nói. Ko hiểu vì sao mình lại làm thế nhưng chắc vì nó hiểu được cảm giác phải cực nhọc tìm cách trốn thoát là gì.
Kế hoạch dễ dàng. Nó đi ra '' quyến rũ '' mấy ông bảo vệ sau đó đập mấy ổng tơi bởi hoa lá.
'' Quyến rũ '' xong òi. Giờ tới đập thôi. Đang định giơ chân lên đá.
- Angle Tiểu thư dừng lại ngay.
Giọng nói nghe rất rất giận dữ, bức xúc của một .....người già.
Oái. Có người phát hiện.
Ai vậy? Nó thắc mắc.
Ai mà đúng lúc wa' vậy. Hắn thì bực mình.
- Bà Nộiiii!