Ngày đám cưới của chị, tôi nói với ba má là mình mệt nên không muốn đi, mà cũng không phải nói dối, tôi thật sự rất rất mệt.
Cả cơ thể tôi sau một trận khóc đến khàn cả tiếng thì đau nhức đến từng khớp xương, ruột gan thì nóng hầm hập nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, đầu tôi đau như muốn bể ra.
Khi trong nhà không còn ai, tôi lại nằm cứng đờ trên giường với hai hàng nước mắt mặn đắng, khóc đến đôi mắt cũng đau rát cả lên.
Khốn nạn thật! Rõ ràng tôi đã cố lắm rồi nhưng vẫn không kiềm được mà lòng dạ đau nhói, nước mắt tuôn trào như vỡ đê.
Sau đám cưới Lụa, tôi thật sự ngã bệnh, bệnh đến nỗi nằm liệt giường không đi đâu được, liên tục sốt đến cả người đều run lên bần bật.
Nhưng tôi cũng chả muốn đi ra ngoài kia một chút nào, nơi đây mỗi một con đường, một cánh đồng hay một con sông đều đầy rẫy những hồi ức của tôi và Lụa.
Tôi sợ nhìn đến sẽ càng khiến mình chịu không nỗi mà làm những chuyện điên khùng gì đó.
Ba má rất lo cho tôi, đòi đưa tôi đi bệnh viện nhưng tôi nhất quyết không chịu vì tôi cực ghét cái mùi nước sát trùng và cái màu trắng đầy ám ảnh kia.
Vậy là ba má ngày đêm túc trực bên cạnh tôi, nào là đút ăn rồi lau cơ thể tôi để nó hạ sốt.
Đúng là dù ngoài kia ai có bỏ mình, tàn nhẫn với mình thì gia đình vẫn luôn mở rộng vòng tay ôm ấp lấy mình.
Đôi lúc ngẫm lại thấy mình thật bất hiếu, chưa lo cho ba má được ngày nào mà bây giờ lại đau buồn vì chuyện tình cảm đến mức phát bệnh nằm liệt giường.
Hay tin tôi bệnh, bà con dòng họ rồi mấy đứa bạn hàng xóm đều lần lượt đến thăm, đem đồ ăn thức uống cho tôi tẩm bổ, họ thật sự làm tôi cảm động rất nhiều, cũng an ủi rất nhiều, cảm giác có người quan tâm vẫn tốt hơn một mình gặm nhấm nỗi đau từ trong ra ngoài.
Nhưng người mà tôi yêu thương nhất, tin tưởng nhất lại không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này tôi không thể kiềm được mà phải oán hận một câu rằng Lụa thật ác! Tại sao đến cả một câu hỏi thăm cũng không có? Tôi ghét ai thương hại tôi, nhưng với Lụa thì tôi hèn hạ đến mức chỉ cầu được một chút xót thương từ chị.
Từ ngày đám cưới của chị đến nay đã một tuần, và tôi cũng nằm liệt trên giường bao nhiêu đó ngày.
Ấy vậy mà không hề nhận được bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Lụa quan tâm đến tôi, cho dù là đã lấy chồng thì không lẽ một lời hỏi thăm mang danh nghĩa chị em cũng không thể sao? Lấy chồng rồi ngay cả tình chị em cũng không cần sao? Đầu tôi liên tục hiện ra hàng tá câu hỏi dằn vặt tôi đến phát điên! Lụa cứ như thể biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi, như chưa từng quen biết...
Sau hơn một tuần quằn quại trên giường thì tôi đã khoẻ hơn, nhưng tôi vẫn không muốn ra ngoài, cứ mãi ru rú trong nhà, tôi cũng ngày càng ít nói hơn.
Thật ra thì trước giờ tôi cũng không thích nói nhiều với ai ngoài Lụa, bây giờ đã không còn Lụa thì tôi cũng chả cần phải nói nhiều làm gì nữa cho mỏi miệng.
Tôi cũng cố nhịn để không hỏi mọi người về Lụa, nếu chị đã không muốn có nhiều liên hệ với tôi nữa thì tôi cũng sẽ tôn trọng chị.
Dù sao...!bây giờ chị cũng đã có một mái ấm gia đình hạnh phúc, không như lúc nhỏ nữa, tôi sẽ không làm phiền chị, như vậy có lẽ tốt hơn, mặc dù lòng tôi mỗi phút mỗi giây đều đau đớn tê dại...
...
Sau khi nhà trường thông báo điểm thi, tôi đậu tốt nghiệp và còn trúng tuyển ngay nguyện vọng một với số điểm khá cao.
Ba má tôi vui mừng đến nỗi đặt nguyên một con heo quay chà bá để cúng tạ ơn ông bà trời phật phù hộ, còn kêu bà con dòng họ, xóm làng lại chung vui.
Tôi là nhân vật chính nhưng ở ngoài ăn uống một chút lại chạy vào trong vì tôi ghét chổ đông người và um sùm.
Một lát sau mẹ tôi chạy vào nói là có người đến chúc mừng cho tôi, đảm bảo khi tôi nhìn thấy người đó sẽ rất vui.
Tôi cũng tò mò ai mà có thể làm tôi vui như vậy chứ? Nhưng trong lòng lại có chút bồn chồn vì sự suy đoán của mình.
Đúng như tôi đoán, người mà mẹ tôi nói sẽ khiến tôi rất vui khi nhìn thấy chính là Lụa, kèm theo thằng chồng chết tiệt kia của chị.
Nếu là trước kia có lẽ tôi sẽ vui đến nhảy nhót, nhưng giờ đây không còn gì ngoài xót xa đau đớn.
Một thời gian dài không gặp, nhìn chị có vẻ tốt lắm, tên kia ngồi cạnh chị lo cho chị từng chút khiến tôi ghen tị đến phát điên.
Mắc cười! Vợ chồng người ta yêu thương nhau mà lại đi ghen tị!
Lụa nhìn thấy tôi, tôi cũng nhìn Lụa, bỗng chốc cả hai chúng tôi đều không thể xoay đi nơi khác, cứ nhìn nhau như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Trái tim đau nhói, tôi cảm thấy hốc mắt mình nóng lên nên lập tức quay sang nơi khác để tránh làm ra cái trò khùng điên gì đó.
"Bé Lam! Anh chị nghe nói em đậu tốt nghiệp rồi đậu luôn cả nguyện vọng một nữa.
Giỏi quá trời rồi! Anh chị nay qua đây để chúc mừng em, có đem thùng sữa qua cho em tẩm bổ á.
Từ hồi đám cưới tới giờ hơi bận nên không qua chơi được.
Em thông cảm cho anh chị nhen."
Tên chồng giàu có của Lụa thấy tôi thì lôi Lụa lại, hào hứng nhiệt tình mà nói chuyện với tôi.
Nhưng tôi ngoài chán ghét ra thì chả còn cái cảm xúc gì khác.
"Dạ không sao đâu anh."- tôi trả lời qua loa cho có.
"À rồi khi nào em lên Sài Gòn học?"
Lụa nãy giờ vẫn im lặng cúi đầu, bây giờ lại bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn tôi, không hiểu sao tôi lại thấy trong ánh mắt của chị có vẻ trông chờ một cái gì đó.
Là chờ câu trả lời từ tôi sao? Chị quan tâm tôi? Đó! Lại nữa! Lại ảo tưởng rồi! Chồng người ta chần dần thế kia mà chả hiểu sao tôi lại có những cái suy nghĩ như vậy nữa! Chắc tôi điên thật rồi.
Nếu đó có là quan tâm thì cũng giống như Lụa quan tâm một đứa em gái thôi, tôi tự nhủ với mình như vậy.
"Tầm một tháng nữa em sẽ lên đó để đi xem trường học rồi sẵn tìm nhà trọ luôn."
"Có ai đi với em không?"
"Có mấy đứa bạn trên Thị Xã ạ."
"Vậy cũng được.
Em lên đó học một thời gian rồi về đây làm để phát triển quê hương mình.
Ở đây bây giờ cần mấy đứa trẻ nhiệt huyết dữ lắm, mà tụi nó toàn học rồi ở lại Sài Gòn làm luôn thôi."
"Em cũng tính vậy."
"Hả?!"
Sau câu nói của tôi thì cả hai vợ chồng Lụa đều bất ngờ hỏi lại.
Tên kia hình như nghe không rõ nên hỏi lại, còn Lụa thì có vẻ khá bất ngờ và còn xen chút hốt hoảng.
Tôi giả bộ lơ đi mọi biểu hiện của chị, vì càng để ý tôi lại càng ảo tưởng và chua xót.
"Em tính lần này lên Sài Gòn sẽ ở trên đó vừa học vừa làm nên sẽ ít về đây, sau khi ra trường thì ở trên đó đi làm luôn."
"Đừng!"
Tên kia chưa kịp nói gì thì Lụa bỗng thốt lên một chữ khá to, làm cho cả tôi và hắn cùng những người gần đó đều khó hiểu nhìn Lụa.
Có lẽ thấy mình hơi kỳ nên Lụa mới ấp úng nói:
"À...!ý Lụa là sao em không để tốt nghiệp rồi đi làm, còn nhỏ vừa học vừa làm như vậy cực lắm."
"Đúng rồi! Với lại anh thấy em tốt nghiệp xong nên về đây làm đi, làm Sài Gòn có gì hay đâu."
"Chuyện của em, em tự biết tính.
Em hơi mệt, em vô nhà nghỉ trước, anh chị tự nhiên."
Nghe xong câu nói đầy sự khách khí cùng xa cách của Lụa thì một chút chờ mong trong tôi cũng sụp đổ hoàn toàn như cát bụi.
Tôi ngây thơ tưởng rằng chị sẽ níu kéo tôi, cộng thêm cái sự áp đặt của thằng chồng Lụa càng làm tôi thêm khó chịu, đứng đó một hồi sợ lên tăng xông nên tôi đi trước cho lành.
Tôi chưa bao giờ nghĩ hai người dính nhau như sam, nói hết tất cả mọi chuyện của đối phương cho nhau biết như tôi với Lụa lại có thể có lúc đứng trước mặt nhau nhưng ngay cả một câu nói dành cho nhau cũng khó như vậy, còn thua cả người xa lạ.
Thật khó chịu!
Tôi cần phải đi khỏi nơi này! Đúng vậy, những gì tôi nói với tên kia đều là thật.
Tôi muốn lên Sài Gòn và ở trên đó lập nghiệp luôn, thật ra lúc trước tôi từng có ý định muốn Lụa đi theo tôi, nhưng nếu Lụa không đi thì tôi sẽ về đây làm để gần chị.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã vượt xa cái lý tưởng ban đầu của tôi, tôi không thể ở lại nơi đầy đau thương này nữa, tôi muốn đi xa nó ra, rồi sau này sẽ đón ba má theo cùng tôi.
Nói tôi hèn nhát muốn chạy trốn cũng được, nhưng một đứa mà trong từng mục tiêu, lý tưởng của nó đều có Lụa mà bây giờ thực tế lại quá tàn khốc với tôi.
Tôi phải đi thôi! Chỉ có rời khỏi đây tôi mới có thể quên đi người con gái ấy, quên đi những hồi ức ngọt ngào nhưng nay đã trở thành bi thương mỗi khi nhớ lại kia.
Lụa đã có chồng Lụa lo lắng, đó là người Lụa chọn.
Tôi sẽ không can dự vào cuộc đời chị nữa, bây giờ và mãi mãi...
Tôi muốn sống một cuộc đời mới, mà ở nơi đó tôi được làm chủ chính mình, không bởi vì người khác rồi tự tổn thương bản thân nữa!.