Bước chân của Milo rất nhanh.
Ngay khi sự chú ý của mọi người đổ dồn vào tên giáo hội tay cầm đuốc, hắn đã ba bước gộp hai xông thẳng vào căn nhà gỗ nồng nặc mùi máu tanh đó.
Hình dạng của hai thi thể trên mặt đất hoàn toàn trùng khớp với cảnh tượng hắn thấy trong cơn mộng.
Nhưng Milo chẳng buồn nhìn thêm vào hai cỗ thi thể kia, hắn bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm bất kỳ manh mối khả nghi nào.
Sau khi bước vào nhà gỗ, tiếng cô gái văng vẳng bên tai hắn càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Hắn thậm chí còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cô bé thút thít cầu nguyện ngắt quãng.
Điều này chắc chắn không phải là ảo giác.
Milo bắt đầu lục tung tủ quần áo, gầm giường và tất cả những nơi có thể giấu đồ.
Lúc này, nữ chấp pháp quan bên ngoài cũng đã đuổi theo vào.
Cô đặt một tay lên chuôi thanh đao bên hông, nghiêm nghị cảnh cáo Milo:
"Chú ý hành vi của anh đấy, lính gác!"
"Đừng vội," Milo không quay đầu lại, vẫn loay hoay lục lọi khắp nhà:
"Anh đang phá hủy hiện trường vụ án đấy!" Nữ chấp pháp quan quát lớn.
Nhưng Milo vẫn tiếp tục lục lọi.
Hắn liên tục dùng cây gậy ngắn trong tay gõ xuống sàn nhà, các góc tường: "Dù sao căn nhà này cũng phải bị thiêu rụi, phải không?"
Gõ gõ!
Chỉ đến khi cây gậy gõ vào một vị trí nào đó trên bức tường, phát ra tiếng trống rỗng từ bên trong, Milo mới dừng hành động lại.
Hắn nhanh chóng nhận ra một khe hở trên tấm ván gỗ, dọc theo khe hở đẩy một chiếc tủ nặng nề ra, hắn phát hiện ra một cánh cửa bí mật.
Milo đẩy cánh cửa bí mật ra, hắn nhìn thấy một kho chứa nhỏ hẹp.
Trong góc phòng lăm le ánh sáng lờ mờ, một cô bé chừng mười tuổi đang co ro ngồi đó, ôm lấy đầu gối.
Lúc này, tiếng khóc nức nở vốn luôn văng vẳng bên tai Milo lần đầu tiên truyền đến tai hắn bằng một thứ âm thanh chân thực.
Còn những tiếng nói trong đầu kia đã biến mất trong giây phút hắn đẩy cánh cửa ra.
"Quả nhiên…"
Milo thở phào nhẹ nhõm một hơi, an lòng cho sự lỗ mãng của mình, cũng là an lòng cho cô bé ẩn sau cánh cửa kia, hắn buông cây gậy trong tay xuống, cẩn thận chìa tay về phía đôi mắt e dè đang núp sau cánh cửa tối kia:
"Daisy phải không… đừng sợ, mọi chuyện đã ổn rồi, chúng ta không phải người xấu."
Trong hàng loạt những ảo giác trước đó, Milo đã nghe loáng thoáng cô bé nhắc đến tên mình trong lời cầu nguyện.
Quả thật là như vậy, khi Milo gọi tên, vẻ cảnh giác hoảng sợ trong mắt cô bé vơi đi không ít.
"Không sao rồi, anh đưa em rời khỏi đây, được chứ?"
Milo không vội vàng tiến lại gần cô bé, ngược lại một bên vừa dỗ dành, kiên nhẫn chờ cô bé tự mình đi ra.
"Anh… Anh là người do Pháp Thần phái đến cứu em sao?" Có lẽ cô bé vẫn chưa hoàn hồn từ cơn ác mộng đêm qua, miệng lảm nhảm nói nhăng nói cuội.
"Anh là lính gác gần đây thôi." Milo vỗ vỗ chiếc áo da trên người mình: "Anh nghĩ nhất định em đã gặp anh, hoặc là đồng đội của anh rồi nhỉ?"
Thật khó tưởng tượng làm sao cô bé có thể chống chọi được sau cơn ác mộng đêm qua, bị nhốt trong căn hầm chật hẹp, tối tăm này, nghe âm thanh cha mẹ bị sát hại dã man.
Vẫn khắc khắc ghi lời trăn trối và cảnh báo của mẹ cha trước khi giấu con bé đi, nó cố gắng ghìm tiếng nấc nghẹn ngào, trong tâm tưởng cầu trời khấn phật không ngừng cầu nguyện…
"Không sao rồi, thật đấy, tin anh đi."
Milo cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
Nhưng khi hắn đang chìa tay chờ đứa bé gái tự bước ra khỏi căn hầm bí mật thì bất ngờ cảm thấy gáy mình bị siết chặt, sau đó cả người bị lôi đi và ghì chặt xuống đất.
Là nữ chấp pháp quan đội mũ tam giác kia.
Milo tự nhận thể lực bản thân không tệ, nhưng lúc này hắn lại bị một người phụ nữ khóa chặt vai, áp chế hoàn toàn, không cách nào chống cự.
Máu bẩn trên sàn nhà nhuốm đỏ nửa bên mặt khiến hắn khó chịu:
"Lại là chuyện quái gì nữa đây?"
"Về những gì đã xảy ra, anh phải khai báo rõ ràng.
Theo chúng ta về sở chấp pháp, có chuyện muốn hỏi anh."
Giọng điệu nữ chấp pháp quan không cho phép nghi ngờ.
Milo đảo mắt: "Ý cô là cảm ơn vì tôi vừa cứu một đứa trẻ vô tội cho các người sao?"
"..."
Nữ chấp pháp quan im lặng không nói, rút còng tay từ thắt lưng, khóa ngược hai tay Milo lại sau lưng rồi mới dời chân đang đặt trên eo hắn, lôi hắn dậy.
Nhìn mái tóc rối bù và vẻ mặt phờ phạc của người đàn ông trước mặt, nữ chấp pháp quan thở dài: "Chất lượng đội giám thành thủ vệ ngày càng tệ."
Trong mắt đa số chấp pháp quan, đội giám thành thủ vệ chỉ giống như những tên bảo kê rởm, lực chiến không đáng kể, năng lực điều tra hầu như bằng không, là lực lượng chính thức có thể bị giải tán bất cứ lúc nào.
Đúng là ấn tượng này không phải là không có lý do, rốt cuộc đội ngũ giám thành thủ vệ chín phần mười đều là những kẻ lười loi choi như Yan.
Thế nên trong mắt nữ chấp pháp quan, gã đàn ông ủ rũ trước mặt nhất định tối qua đã chè chén say sưa ở quán rượu ngầm nào đó.
Lúc bấy giờ, đám người áo choàng xám của Giáo hội cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ, kẻ cầm đầu chất vấn Milo:
"Làm sao anh biết trong nhà còn giấu một đứa trẻ?"
Đối mặt với thái độ như thẩm vấn tội phạm của đám người này, Milo chỉ nhếch mép: "Không cần khách sáo."
Người của Giáo hội còn muốn tiếp tục truy vấn nhưng bị nữ chấp pháp quan khoát tay cắt ngang: "Chuyện này sẽ do chúng tôi xử lý, ở trong sở chấp pháp."
"Không được, hiện giờ hắn ta là nhân chứng quan trọng, thậm chí là nghi phạm của vụ án, tôi phải đưa về giáo hội thẩm vấn!"
"Ngài chắc là lo xa rồi, người chết do các ngài quản lý, nhưng chuyện của người sống thì không đến lượt các ngài can thiệp.
Xin đừng cản trở nhiệm vụ của chúng tôi." Thái độ nữ chấp pháp quan vô cùng cứng rắn.
Khi nói, tay trái cô đã đặt lên súng lục bên hông.
Cuối cùng, cuộc đối đầu khó hiểu này kết thúc bằng việc đám người Giáo hội bất mãn bỏ đi.
Nhưng Milo lại không được may mắn như vậy, hắn bị đám chấp pháp quan lôi xềnh xệch về sở chấp pháp.
Lúc hắn bị lôi đi, Yan vẫn luôn ở phía sau gào lên những lời vô nghĩa như "Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó", đám chấp pháp quan đều lựa chọn làm ngơ.
Bị còng tay áp giải đi, Milo trái lại có vẻ rất bình tĩnh.
Bên trong sở chấp pháp, hắn bị nhốt vào một căn phòng nhỏ, bên trong căn phòng trống rỗng chỉ có duy nhất một chiếc bàn hai cái ghế, cùng với một ngọn đèn dầu leo lét tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.
"Milo - Varrocan."
Người phụ trách thẩm vấn Milo một mình vẫn là nữ quan sai ban nãy.
Cô ta đặt một tập hồ sơ mỏng lên mặt bàn, đọc to họ tên đầy đủ của Milo.
"Anh không phải người ở đây, năm năm trước anh đến thành phố này, tại công xưởng luyện kim anh làm việc được bốn năm ba tháng, sau đó thông qua bài kiểm tra của lính gác thành, đảm nhiệm tuần tra ban ngày, cho đến bây giờ."
"Hay là nói chút gì đó tôi không biết đi?" Milo nhàn nhạt đáp lại.
Nữ chấp pháp quan phớt lờ lời nói móc mỉa của Milo, tiếp tục hỏi: "Tư liệu trước đó của anh là một tờ giấy trắng, theo quy định, muốn trở thành lính gác thành cần phải có giấy tờ chứng minh như xuất thân, học vấn...!nhưng ngươi cái gì cũng không có, rốt cuộc là làm sao anh thông qua được?"
"Chỉ cần ở công xưởng luyện kim kia cần mẫn làm việc bốn năm, sau đó lấy số tiền tích góp được mua một sợi dây chuyền đắt tiền tặng cho lão đại ở cơ quan thẩm định....!người đàn bà kia, là được rồi." Milo nghiêm túc trả lời câu hỏi của đối phương.
Nữ chấp pháp quan khựng lại một chút, gập tập hồ sơ trong tay lại.
"Thôi bỏ đi, tôi không có hứng thú với quá khứ của anh, nói chuyện buổi sáng hôm nay đi."
Hai tay cô ta tháo mũ tam giác trên đầu xuống, nhưng không gỡ tấm khăn đen che kín nửa dưới khuôn mặt.
Hình như đây là quy củ nghề nghiệp của chấp pháp quan, bọn họ không thể để lộ dung mạo thật một cách dễ dàng.
"Sao anh biết trong căn nhà đó còn giấu một đứa bé?"
"Tại sao các người không phát hiện trong căn nhà đó còn giấu một đứa bé?" Milo hỏi ngược lại đối phương.
"Anh đang chất vấn năng lực điều tra của chấp pháp quan?" Nữ chấp pháp quan lạnh lùng nhìn chằm chằm Milo.
"Tôi đúng là có chút chất vấn vụ bắt giữ này của các người." Milo lắc lắc chiếc còng kim loại trên cổ tay, phát ra tiếng leng keng.
"Hình như anh không biết mình đang phải đối mặt với loại buộc tội gì, trong tình huống mọi người đều không hề hay biết, anh lại phát hiện ra cô bé đang trốn trong kho..." Nữ quan sai bắt đầu gây áp lực cho Milo.
Nhưng Milo chỉ lắc đầu: "Tôi là lính gác khu vực đó, con mèo nào trên con phố đó là do nhà ai nuôi tôi đều biết rõ, tôi biết đôi vợ chồng kia có một cô con gái, điều này có gì là không hợp lý?"
Trong lúc Milo nói chuyện, ánh mắt nữ chấp pháp quan chưa từng rời khỏi hai con ngươi hắn, cô ta không ngừng chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của Milo, hơn nữa cô ta vô cùng tin tưởng, cho dù lời biện giải của Milo nghe có vẻ hợp lý đến đâu, hắn nhất định vẫn còn giấu diếm điều gì đó, đây là điều mà nhiều năm kinh nghiệm điều tra đã dạy cho cô.
"Anh cho rằng lời biện hộ của mình có thuyết phục không?" Cô ta lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Tôi lại cho rằng cáo buộc của cô vô căn cứ." Milo chỉ có thể cứng đầu đáp trả lại.
Hắn cũng là bất đắc dĩ.
Tổng không thể nói thẳng, vụ án này và giấc mơ hắn mơ đêm qua giống hệt nhau, đồng thời bản thân vì mơ hồ nghe được tiếng cầu nguyện của cô gái mới xông vào cứu người được.
Chuyện vớ vẩn này nói ra ai mà tin.
Có lẽ bởi vì Milo giữ kín như bưng, đối phương nhất thời cũng không moi được thông tin gì, nữ chấp pháp quan bèn đem Milo bỏ mặc ở đây, trước tiên xử lí chuyện quan trọng khác, trước khi đi chỉ bỏ lại một câu:
"Cho anh một chút thời gian suy nghĩ kỹ càng, hi vọng trước khi chúng tôi tìm được chứng cứ khác, anh có thể nghĩ thông suốt trong đó lợi hại."
Cứ như vậy, Milo bị nhốt trong căn phòng tối om suốt một ngày trời.
Không có gì để ăn, cũng không có gì để uống, bởi vì cổ tay hai tay bị khóa trên mặt bàn, hắn thậm chí đứng dậy vươn vai cũng không làm được.
Về tất cả những gì xảy ra sáng nay, kỳ thực trong lòng Milo cũng cất giấu một trăm dấu chấm hỏi.
Là giấc mơ ứng nghiệm sao?
Tình trạng bi thảm của hiện trường vụ án với những gì hắn nhìn thấy trong mơ hoàn toàn giống nhau như đúc.
Còn có tiếng khóc kỳ quái vang lên suốt cả một buổi sáng hôm đó, tại sao hắn có thể nghe thấy giọng nói của cô gái?
Phải biết là, đám chấp pháp quan cùng nhân viên giáo hội lục soát căn nhà đều không phát hiện cô bé, Milo cách căn phòng tối om hai con đường xa, căn bản không thể nào nghe thấy giọng của cô bé.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Lời buộc tội của nữ chấp pháp quan tuy rất vô lý, nhưng cô ta có một câu nói đúng, đó chính là Milo phải suy tính cẩn thận tình cảnh của bản thân hiện tại.
Hắn hiện tại lo lắng không phải là chuyện bị buộc tội, mà là một loại khả năng khác.
Gác lại chuyện giấc mơ và ảo giác không bàn đến trước, có hay không khả năng, đám chấp pháp quan và giáo hội đều biết trong nhà giấu một cô gái, hơn nữa còn định đem cô gái cùng tất cả chứng cứ ở hiện trường vụ án thiêu rụi, nhưng hành vi của Milo lại làm hỏng kế hoạch của bọn chúng.
Nếu quả thực như vậy, vậy rắc rối mà hắn đang đối mặt có thể còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với bề ngoài.
Vừa nghĩ vẩn vơ, thêm vào ánh sáng trong nhà vô cùng lờ mờ, cảm giác mệt mỏi của hắn chớp mắt tăng lên.
Nằm úp mặt trên bàn chưa được một lúc thì hắn chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ một lát, Milo cảm giác vừa nhắm mắt lại, lập tức lại rơi vào một vòng mơ mới.
Trong một chiếc xe ngựa lắc lư, hắn nhìn thấy cô bé Daisy từng suýt bị thiêu chết.
Cô bé ôm lấy đầu gối cuộn tròn trên ghế ngồi, trong miệng lẩm bẩm đoạn lời cầu nguyện.
Còn đi cùng với cô bé là hai chấp pháp quan, bọn họ đều bịt mặt, thắt lưng đều mang theo súng lửa và vũ khí lạnh.
Xem ra, nhóm người này dường như đang chuẩn bị đưa cô bé tới nơi nào đó.
Suốt quãng đường mọi người đều im lặng.
Nhưng sự yên bình ấy không duy trì được bao lâu.
Cùng với một tiếng hí ngựa vang dội, cả chiếc xe ngựa dường như bị vật gì đó đâm ngang hông, lật nhào.
Tên chấp pháp quan ngồi ở vị trí bên hông bị húc không kịp né tránh, bị tấm ván gỗ gãy xuyên qua cổ.
Dòng máu tươi phun trào từ động mạch chủ nhuộm đỏ toàn bộ tầm nhìn của Milo.
Trong bóng tối, một bàn tay lớn vươn ra từ đống đổ nát của chiếc xe ngựa kéo Daisy đi.
Vùng tối nhanh chóng bao trùm lấy tầm nhìn của Milo, hắn biết giấc mơ sắp kết thúc, bèn cố gắng thu thập mọi thông tin giá trị trong tầm mắt và khắc sâu vào tâm trí.
Rõ ràng là cô bé Daisy lại gặp chuyện chẳng lành.
Phản ứng đầu tiên khi tỉnh dậy của Milo là vội vàng gọi nữ chấp pháp quan đã thẩm vấn hắn lúc trước, trùng hợp là vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã ngồi ở vị trí cũ, yên lặng chờ đợi.
"Ngủ ngon thật đấy."
Tay nữ chấp pháp quan vân vê chiếc đồng hồ quả quýt, dường như đã quan sát Milo ở đây một lúc lâu.
Milo liếc nhìn mặt đồng hồ trong tay đối phương, phát hiện đã là mười giờ đêm.
Phải biết là hắn bị bắt vào sở chấp pháp vào buổi sáng, tính ra thì giấc ngủ này của hắn quả thực là dài kinh khủng.
Hắn hít sâu một hơi, đưa tay quẹt nước dãi bên mép, vừa dụi vào mép bàn, vừa hỏi nữ chấp pháp quan: "Không phải cô rất muốn biết tại sao sáng nay tôi lại biết cô bé kia trốn trong căn phòng tối sao? Tôi nghĩ bây giờ tôi có cách thuyết phục cô rồi đấy."
Nữ chấp pháp quan phớt lờ hành động lau nước dãi của Milo trên bàn, ngón tay khẽ động, "cạch" một tiếng đóng nắp đồng hồ quả quýt lại, ra hiệu cho Milo nói tiếp.
Milo sắp xếp lại suy nghĩ rồi mở miệng:
"Thực ra tôi còn biết cô bé tên Daisy đó hiện giờ không ở sở chấp pháp, các người đã đưa cô bé đi rồi, đúng chứ?"
Lời vừa nói ra, trong mắt nữ chấp pháp quan hiện lên một tia kinh ngạc.
"Anh còn biết gì nữa?"
Cô ta biết rất rõ, cả ngày nay Milo chưa từng rời khỏi căn phòng tối này nửa bước, hơn nữa toàn bộ quá trình đều có đồng nghiệp giám sát, Milo tuyệt đối không có khả năng liên lạc với bất kỳ ai bên ngoài.
"Tôi còn biết có hai vị chấp pháp quan đi cùng cô bé đó, à tính thêm cả người đánh xe ngựa nữa thì là ba người đồng hành, vũ khí lạnh của họ lần lượt là rìu gấp và đoản kiếm, vũ khí nóng là súng kíp theo tiêu chuẩn chế tạo.
Milo dừng lại một chút, sau đó chỉ vào cổ mình nói:
"Nếu những chi tiết này vẫn chưa đủ, thì hãy cộng thêm hình xăm lưỡi hái trên cổ gã to con đó, hoặc...!chiếc răng giả bằng bạc thứ ba tính từ bên trái hàm răng của hắn ta, đương nhiên, thứ đó bây giờ đã không còn trên hàm răng hắn ta nữa."
Nghe Milo miêu tả một mạch như vậy, nữ chấp pháp quan đã có chút đứng ngồi không yên.
Rõ ràng là chuyện Daisy bị đưa đi, cô ta biết, không chỉ vậy, hình xăm trên cổ gã chấp pháp quan kia, thậm chí cả chiếc răng bạc được gắn trong miệng đều bị Milo nói trúng.
"Ồ, hóa ra cô biết à." Milo rất tinh ý nắm bắt được thông tin này trong ánh mắt cô, hắn chìa hai tay ra: "Vậy thì dễ rồi..."
Kết quả lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị đối phương túm chặt lấy.
"Rốt cuộc là anh biết những chuyện này bằng cách nào?"
"Ê ê ê, bà chị, cô nghĩ xem, bây giờ thì tìm hiểu nguồn tin của tôi quan trọng hơn, hay là đến hiện trường vụ án xem thử quan trọng hơn?" Milo lại rất bình tĩnh.
Hiện tại trong tay hắn nắm giữ thông tin có giá trị đã đủ nhiều, cho nên tâm lý rất ổn định.
"Nói rõ ra!"
Nữ chấp pháp quan gằn giọng, rút thanh đao bên hông kề lên cổ Milo.
"Tôi nói chưa đủ rõ sao? Cái răng nanh đó đã không còn trong miệng tên thuộc hạ của cô, hắn ta phun ra rồi." Milo lại dang hai tay, hoàn toàn không có ý định phản kháng, sau đó bổ sung thêm một câu: "Bọn họ bị tập kích, cô gái đã bị cướp đi rồi."
Nữ chấp pháp quan hừ lạnh một tiếng, hất Milo ra, xoay người đạp cửa phòng.
Milo vội vàng hét theo: "Này, cô không muốn biết bọn họ gặp chuyện ở đâu à?"
Đối phương phớt lờ lời Milo, hướng ra ngoài cửa hét lớn: "Kẻ nào rảnh rỗi thì nghe rõ đây, từ sở chấp pháp đến giáo hội, lục soát tất cả các tuyến đường với tốc độ nhanh nhất!"
Thì ra là muốn đưa cô gái đến giáo hội ư?
Milo chợt hiểu.
Nhưng hắn ta nhanh chóng lắc đầu:
"Không đúng không đúng, cỗ xe ngựa không đi trên bất kỳ con đường nào đến giáo hội cả, như vậy là không tìm thấy đâu."
Đối mặt với ánh mắt giết người trên khuôn mặt của nữ chấp pháp quan quay người lại, Milo tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
"Anh còn biết gì nữa?" Nữ chấp pháp quan tra hỏi.
Thay vì nói thẳng toàn bộ những gì mình nhìn thấy, Milo lắc lắc còng tay tạo ra những tiếng leng keng, sau đó dùng ngón tay chọc chọc vào thái dương mình: "Nói hết cho cô, chẳng phải tôi sẽ bị giam ở đây mãi sao."
"Anh muốn thế nào?" Nữ chấp pháp quan khẽ nheo mắt.
Khóe miệng Milo nhếch lên:
"Tôi dẫn cô đi."