Dưới sự đốc thúc chỉ huy của viên chấp pháp giám sát Nero, toàn bộ chó săn có thể điều động được trong thành phố Nanwei đều bị lôi ra.
Lấy hiện trường vụ án làm trung tâm, truy tìm theo mùi tanh tưởi và nội tạng của ngựa.
Cứ hai chấp pháp quan dẫn một con chó săn, xuất phát theo mọi hướng từ mọi góc độ.
Hiện trường vụ án nằm ở ngoại ô thành, bốn phía đều là rừng rậm núi non, việc tìm kiếm trong địa hình phức tạp thế này quả là khó khăn, nhưng Nero đã hạ lệnh, trước khi trời tối bằng mọi giá phải tra ra manh mối.
"Anh chắc chắn dựa theo mùi của mảnh vải rách nát này có thể tìm được người sao?"
Rebecca lúc này cũng đã được phân cho một con chó săn, một tay cầm dây xích, một tay cầm mảnh vải đen mà Milo tìm được từ đống đổ nát của xe ngựa.
Cô vừa nói, vừa đưa mảnh vải lên mũi ngửi.
Cho dù có lớp vải đen che mặt, cô vẫn ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, cô nhíu mày.
"Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ không làm động tác đó." Milo thuận tay nhổ đại một ít lá cây ướt sũng chà xát hai tay, vẻ mặt ghê tởm: "Cái thứ đó là vải liệm thời dịch bệnh, dùng để bọc người chết đấy."
"Xúi quẩy," Rebecca nhíu mày càng sâu, nhưng nghĩ lại:
"Vì sao trên xe ngựa lại có thứ này?"
Cô nhanh chóng phản ứng lại, cảm thấy câu hỏi vừa rồi có phần thừa thãi.
Đã là thứ không nên xuất hiện trên xe ngựa, vậy chắc chắn là do hung thủ mang đến rồi.
Cô đặt mảnh vải đen lên mũi chó săn cho nó làm quen với mùi hương này.
Ngay sau đó, hai người men theo con chó săn, đi bộ vào sâu trong rừng.
Hướng này hoàn toàn đối lập với đội quân đông đảo đang lần theo mùi tanh tưởi của nội tạng con ngựa.
Nhưng lần này Rebecca không còn nghi ngờ phán đoán của Milo nữa, mặc dù cô vẫn chưa hiểu rõ tại sao Milo lại có thể phát hiện ra sự thật nhiều lần như vậy, sáng nay tại hiện trường vụ án đã phát hiện ra Daisy và lần này chính xác khoanh vùng vị trí xe ngựa, liên tiếp hai lần, sự thật đã chứng minh Milo không hề nói dối.
Thế nên cô ta không do dự nữa.
Giờ là thời điểm giao mùa đông tàn xuân đến.
Thực vật trong vùng núi đều đâm chồi nảy lộc, so với khu rừng trơ trụi cách đây vài tháng thì việc di chuyển xuyên qua đây còn khó khăn hơn, lại thêm thời tiết âm u mưa phùn khiến cho tốc độ tìm kiếm của đội truy tìm giảm sút trầm trọng.
Hai người Milo và Rebecca như lạc vào một mê trận, mắt nhìn đến đâu cũng chỉ thấy những thân cây trong màn sương mù giống hệt nhau, thỉnh thoảng xung quanh lại vang lên tiếng động lạ của cây cỏ, âm u quỷ dị.
Hai người im lặng suốt dọc đường, chỉ có tiếng chó săn thỉnh thoảng sủa vang về phía những bụi cây tối đen.
Không biết đã lang thang trong rừng bao lâu, trên áo gió của Rebecca đã dính đầy lá rụng và sương sớm, cô tháo chiếc mũ trùm đầu hình tam giác trên đầu xuống, sau khi giũ sạch sẽ thì đội lại, quay đầu nhìn Milo đang cầm đuốc ở bên cạnh :
"Anh thật sự chỉ là một tên lính canh bình thường thôi sao?" Câu hỏi này khiến Milo khó hiểu.
"A… chẳng phải cô đã xem qua tư liệu của tôi rồi sao?"
"Không nói thì thôi." Rebecca quay đầu tiếp tục lên đường, thật ra cô đã từng nghi ngờ thân phận của Milo, cho đến bây giờ cô vẫn không cho rằng Milo chỉ là tên lính canh thành tầm thường.
Lý do rất đơn giản, đội tên lính canh thành là cấp bậc thấp nhất trong hệ thống chấp pháp, đồng thời là một đám vô dụng nhất, ăn lương của hoàng thất, cả ngày không có việc gì làm, tan ca là chui vào sòng bạc, là một đám rác rưởi không cầu tiến.
Thế nhưng cô cũng phải thừa nhận, nếu như không có Milo, chỉ sợ đến bây giờ đám người chấp pháp như bọn họ cũng khó mà tìm được vị trí của cỗ xe ngựa, à không, bọn họ căn bản không hề biết cỗ xe xảy ra chuyện.
Thậm chí, có thể cô đã thực sự trơ mắt nhìn đám người giáo hội thiêu sống một cô gái vô tội trong căn nhà đó.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Rebecca cảm thấy sợ hãi.
Ngay lúc Rebecca đang thất thần thì đột nhiên nghe thấy Milo lẩm bẩm:
"Cô không thấy lý do mà giáo hội đưa ra khi thiêu hủy hiện trường thật giả tạo sao? Nghi thức tà ác ư? Cái này cũng có thể trở thành lý do sao?"
Rebecca lắc đầu: "Từ khi vụ án thứ nhất phát sinh, cao tầng giáo hội liền cùng chấp pháp quan đã giao thiệp, bọn họ nói đây là hành động của một dị giáo đồ nào đó, liên quan đến nghi thức tà ác, tất cả hiện trường phát hiện án mạng đều phải thiêu hủy trước tiên, nếu không sẽ dẫn phát tai họa......!Với lại xác thực liên tục mấy vụ án gần đâu, thủ pháp hung thủ đều là giết người móc mắt..."
"Loại chuyện ma quỷ này mà cô cũng tin sao?"
Milo hoàn toàn không tin vào những lời hoang đường về ma quỷ thần thánh này.
Ít nhất là cho đến hiện tại thì hắn không tin.
"Vậy ý của anh là?" Rebecca nhìn về phía Milo.
"Hắc hắc, nếu như tôi mỗi lần giết người xong đều có người giúp thiêu hủy hiện trường, chắc tôi cười đến rách cả miệng mất." Milo cười khẩy một tiếng.
"Anh nói là vụ án giết người liên hoàn có liên quan đến giáo hội?" Rebecca nheo mắt lại.
Milo vội xua tay: "Tôi đâu có nói, rõ ràng là cô tự nói ra."
"Hừ."
Rebecca khịt mũi khinh miệt.
Tên đầy đủ của giáo hội là Hoàng Kim Luật Giáo Hội.
Năm năm về trước, nó cũng chỉ là một tổ chức tín ngưỡng bình thường không tên tuổi trong số vô số giáo phái dân gian.
Khi ấy toàn bộ đế quốc vẫn chưa có cái gọi là giáo hội thống nhất do chính quyền công nhận.
Sự trỗi dậy của Hoàng Kim Luật Giáo Hội có liên quan mật thiết đến trận đại dịch quét sạch cả nước.
Nửa năm đầu tiên sau khi dịch bệnh bùng phát, cả đế quốc náo động bất an, mỗi thành phố, mỗi ngày đều chất xác người bệnh thành từng gò nhỏ, khi đó khắp nơi đều lan truyền những lời đồn đại về ngày tận thế, ai ai cũng lo sợ.
Chính là lúc ấy, Hoàng Kim Luật Giáo Hội bỗng nhiên thành lập tổ chức huyết liệu, tiếp nhận bệnh nhân mắc bệnh, điều kỳ diệu là đã cứu sống được rất nhiều người từ bờ vực cái chết.
Từ khi xuất hiện trường hợp người bệnh đầu tiên được chữa khỏi, hoàng thất liền dồn hết nhân lực vật lực cho Hoàng Kim Luật Giáo Hội, không ngừng mở rộng cái gọi là hệ thống huyết liệu này.
Các học giả trong giáo hội cũng không phụ lòng mong đợi, trong gần một năm, đã chữa khỏi bệnh cho toàn bộ dân chúng bị nhiễm bệnh trong toàn đế quốc, tỷ lệ chữa khỏi đạt trên 80%.
Từ đó, Hoàng Kim Luật Giáo Hội từ một tổ chức tín ngưỡng bình thường, không tên tuổi, bỗng chốc trở thành vị cứu tinh.
Sau khi đại dịch kết thúc hoàn toàn, toàn bộ người dân trong đế quốc đều trở thành tín đồ của Hoàng Kim Luật.
Hoàng Kim Luật Giáo Hội cũng thuận lý thành chương trở thành quốc giáo.
Tuy rằng mới chỉ vài năm trôi qua, nhưng giờ đây sức nặng của giáo hội trong vương quốc này đã vượt xa bất kỳ tổ chức, cơ quan nào dưới trướng hoàng thất.
Nói chính xác, sức nặng của đám lão già này, những kẻ đã kết hợp thần học và y học, đã hoàn toàn đạt đến ngang bằng hoàng thất.
Thậm chí trong lòng một số tín đồ cực đoan sùng đạo, giáo hội mới chính là sự tồn tại chí cao vô thượng.
Nhưng điều này cũng là bình thường thôi, dù sao đối với những bệnh nhân sống sót sau đại dịch, giáo hội là người đã ban cho họ sinh mạng thứ hai.
Cho nên, mới xuất hiện cảnh tượng ngày hôm nay, nhân viên giáo hội có thể ngang nhiên can thiệp chấp pháp quan xử lý án, thậm chí có thể trực tiếp thiêu hủy hiện trường vụ án.
Nhưng ai có thể nói gì đây?
Ai dám lên tiếng chứ?
Xét cho cùng, cả đất nước này đều là do giáo hội cứu sống.
Nhưng hễ có người dám đưa ra bất kỳ lời phê bình nào nhắm vào giáo hội, đều phải đối mặt với sự thảo phạt của các tín đồ cả nước.
Chắc hẳn, những kẻ nắm quyền cao chức trọng trong hệ thống chấp pháp quan càng thấm thía điều này hơn.
Rebecca sao có thể không biết điều Milo đang ám chỉ.
Nhưng cô chỉ là một chấp pháp quan trưởng, chỉ cao hơn chấp pháp quan bình thường một bậc, đám người nắm quyền lực thật sự phía trên còn chưa lên tiếng, cô tự nhiên cũng không thể làm gì khác được.
"Toàn bộ đế quốc, một nửa dân chúng là do giáo hội cứu sống, ai dám nói xấu giáo hội chứ."
Rebecca thản nhiên nói.
"Chưa chắc, tôi cũng là được giáo hội cứu sống bằng thuật huyết liệu mà." Milo nhún vai.
"Anh cũng từng nhiễm dịch bệnh sao?" Rebecca kinh ngạc.
"Chứ không thì cô nghĩ tôi nhận ra tấm vải liệm màu đen đó bằng cách nào?" Milo trợn trắng mắt.
Ngay lúc Rebecca còn muốn hỏi thêm điều gì thì con chó săn đi trước bỗng dừng lại, phát ra những tiếng động bồn chồn, bất an.
Hai người lập tức im lặng, nhìn theo hướng chó săn, rón rén bước ra khỏi bụi rậm, trước mắt hiện ra một sơn cốc nhỏ với lối vào bị phong tỏa bởi vô số tấm ván gỗ.
Rõ ràng, đây là phong tỏa nhân tạo.
Nhưng xung quanh đã bị thực vật che phủ, cho thấy nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu.
Bên trong sơn cốc tối đen như mực, trên những tấm ván chắn lối vào, Milo nhìn thấy hình vẽ tam giác quen thuộc.
"Trại tạm thời cho bệnh nhân trong thời kỳ Đại ôn dịch.
Vì lúc đó quá đông người mắc bệnh nên nhiều khu cách ly điều trị được dựng tạm thời ở vùng núi hoang vắng".
"Không có bất kỳ ghi chép nào về những trại này vì ngay cả nhân viên y tế cũng không thể đảm bảo an toàn cho chính mình trong thời kỳ đỉnh dịch.
Nhiều khu trại chỉ tồn tại trong một đêm, ngày hôm trước còn tiếp nhận bệnh nhân, ngày hôm sau đã vắng lặng đến chết chóc, ngay cả nhân viên y tế của Giáo Hội cũng không đi tới, bị triệt để phong tỏa." Milo trầm giọng nhắc nhở.
Tốc độ cướp đi sinh mạng con người của dịch bệnh lúc đó thật kinh hoàng.
Thế nên có thể tưởng tượng được, trong khu trại hoang phế bị lãng quên giữa sơn cốc thế này sẽ chất chứa bao nhiêu thi thể.
Những tấm ván chồng chất lên nhau ở cửa sơn cốc đã nói lên tất cả.
Sau nhiều năm mưa nắng, lớp phong tỏa cửa sơn cốc đã mục nát, bị thực vật phủ kín, có lẽ thêm vài năm nữa nơi đây sẽ hóa thành cát bụi.
Nơi sơn cốc im lặng đến rợn người.
Lúc này, Milo và Rebecca cũng không nói chuyện nữa vì giữa những khúc gỗ mục nát, họ nhìn thấy rõ ràng một số dấu chân mới và vết tích của việc bẻ cây.
Điều đó cho thấy trước khi họ đến đây, đã từng có người ra vào sơn cốc.....
Không biết từ lúc nào, ngọn đuốc trong tay Milo đã bị sương đêm thấm ướt hoàn toàn.
Cả đoạn đường đi, hắn chỉ có thể dùng nó làm cây gậy dọn đường.
Chắc chắn là có người thứ ba tồn tại xung quanh màn đêm u tối này, Milo vô thức siết chặt cây gậy trong tay.
Hai người im lặng bước vào sơn cốc.
Dưới ánh trăng yếu ớt len qua lớp sương mù dày đặc, cảnh tượng đổ nát thê lương trong sơn cốc hiện ra rõ mồn một.
Mười mấy bộ xương trắng hếu nằm chất đống ở phía bên kia lối vào.
Những bộ hài cốt nằm sấp ở phía bên trong cổng với tư thế vặn vẹo đầy tuyệt vọng, quần áo rách nát trên người họ cho thấy đủ loại thân phận, từ thường dân đến nhân viên y tế.
Điều đó có nghĩa là vào cái ngày sơn cốc bị phong tỏa, kỳ thật bên trong chỗ thu nhận này đã không còn người sống.
Milo và Rebecca nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sự lạnh lẽo trong mắt đối phương.
Ngược lại con chó săn ngày càng phấn khích.
Nó liên tục kéo Rebecca đi về phía trước, người và chó cứ thế đi sâu vào trong sơn cốc âm u lạnh lẽo.
Rất nhiều lều trại và nhà gỗ tạm bợ trong sơn cốc đã mục nát, bị cành cây và dây leo quấn chặt.
Mà trước một căn nhà gỗ bỏ hoang nằm sâu nhất, con chó săn bỗng phát ra một tiếng kêu the thé ghê rợn.
Cả hai đều hiểu, chính là nơi này.
Rebecca ném sợi xích cho Milo, tay kia rút thanh đao bên hông, xoay người đạp tung cánh cửa mục nát của túp lều gỗ.
Cả hai đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bất kỳ sinh vật nào có thể lao ra từ trong căn nhà.
Ấy vậy mà, trong căn lều gỗ cỏ dại um tùm, chỉ có một bé gái yên lặng nằm trên bãi cỏ.
"Là con bé."
Rebecca lập tức nhận ra Daisy.
Cô lao đến kiểm tra tình trạng của Daisy, sau đó quay sang Milo:
"Chỉ là ngất đi, không nguy hiểm đến tính mạng."
Milo gật đầu.
Đây là lần đầu tiên trong cả ngày dài, hắn thấy được trong ánh mắt Rebecca một tia gần giống như vui mừng, hoặc chính xác hơn là nhẹ nhõm.
Có vẻ như, chuyện suýt chút nữa buông xuôi để giáo hội thiêu sống cô bé trước đó không phải là không gây ra cho cô chút gánh nặng tâm lý nào.
May mắn là, đứa bé không sao.
Nhưng.....
"Thật kỳ lạ, vụ này và mấy vụ trước hình như không giống nhau lắm," Milo lẩm bẩm.
Rebecca trực tiếp cất đao đi: "Chuyện đó để sau hẵng hay."
Lúc này, khi cả hai im lặng, tiếng tích tắc của cỗ máy trong chiếc Hình Xử khóa trên cổ tay Milo lại càng thêm chói tai.
Milo giơ tay lên, đưa cho Rebecca một ánh mắt.
Cô lập tức hiểu ý, rút chìa khóa từ bên hông ra, định mở chiếc Hình Xử khóa cho hắn.
Nhưng ngay lúc đó, một bóng đen khổng lồ bất ngờ xuất hiện sau lưng Milo, bên ngoài túp lều gỗ!
"Tránh ra!"
Rebecca đang đối mặt với Milo, cô liền kéo hắn ra, tay kia rút súng lục, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp nổ súng về phía bóng đen!
"Bằng!!"
Milo không kịp để ý nhiều, hắn thấy Rebecca ném chìa khóa tử hình xuống đất, thầm chửi một tiếng, lập tức cúi xuống tìm.
Và sau đó, một cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra, súng của Rebecca rất chính xác, viên đạn xuyên qua ngực bóng đen, thế nhưng cái bóng cao lớn ấy thậm chí còn không lùi lại nửa bước, cứ thế đứng trơ ra đấy, đợi đến lúc Milo mò được chìa khóa trong đám cỏ dại, vừa quay đầu đã nhìn thấy một quái nhân khoác vải liệm màu đen xông vào!
Milo vừa mới cắm chìa khóa vào ổ, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cả người bay ra ngoài, đập vào bức tường phía sau, là tên quái nhân vải liệm kia đã đá hắn một cái.
Bên phía Rebecca thừa cơ hội này lên đạn, đang định cho tên kia một phát súng nữa thì bàn tay to lớn của hắn ta đã kẹp chặt lấy cổ cô.
Cô còn chưa kịp bóp cò, đã bị hắn ta xách lên ném bay ra ngoài.
Lực đạo lớn đến mức, cả người nhỏ bé của Rebecca va vào vách tường bên ngoài túp lều gỗ khiến nó vỡ vụn.
Tên quái vật đột ngột xuất hiện này từ đầu đến cuối không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, động tác cứng nhắc, chậm chạp nhưng sức mạnh lại vô song, Milo sau khi bị quật ngã, mắt toàn là sao xẹt, nửa ngày cũng không hồi phục lại nổi.
Rebecca đúng là một chấp pháp quan chuyên nghiệp, sau khi bị hất văng khỏi nhà gỗ, gần như ngay lập tức cô ta đã lao vào trở lại!
Cô ta hai tay nhanh chóng khóa chặt lấy eo tên quái dị, khẽ gầm lên một tiếng, dùng sức mạnh để hất ngã gã to lớn gấp đôi mình ra ngoài!
Rầm!!!
Hai người cùng lúc ngã ra khỏi nhà gỗ, Milo mới loạng choạng đứng dậy.
"Đậu đen rau muống còn tốt một cô nương mạnh mẽ."