Trưa hôm sau, vừa tan học, Lâm Thuyết với Hướng Hoành chuẩn bị tới căn tin ăn cơm.
Lúc thấy Mễ Lạc ở trên hành lang, Lâm Thuyết bỗng đẩy Hướng Hoành: "Gọi Mễ Lạc đi cùng nhé."
"Tao thì sao cũng được." Hướng Hoành vẫn đang cắm đầu vào điện thoại, bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, cậu ta ngẩng đầu lên hỏi: "Nhưng tao chưa nói chuyện với cậu ấy bao giờ, lỡ tao nói gì sai thì cậu ấy không tẩn tao chứ?"
Lâm Thuyết hô lên: "Mễ Lạc! Đi ăn cơm không?", Mễ Lạc ngoảnh đầu lại nhìn hai người họ, Hướng Hoành cũng vẫy tay về phía cậu theo Lâm Thuyết.
Mễ Lạc đi về phía này, Lâm Thuyết vội trả lời Hướng Hoành: "Không phải sợ, cậu ấy không đánh nổi tao."
Hướng Hoành nhướn mày, đáp lại hắn bằng một ánh mắt hoài nghi.
Ba người cùng đi tới căn tin.
Gọi xong cơm, cả ba đi tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Lâm Thuyết bỗng thò tay rút switch trong túi Hướng Hoành ra đưa cho Mễ Lạc: "Đây là cái lần trước tôi nói với cậu đấy, lát ăn cơm xong, cậu có thể chơi thử chút."
Hướng Hoành đã quá quen với việc hắn không bao giờ coi mình là người ngoài, cậu ta vừa ăn cơm vừa nói với Mễ Lạc: "Tôi mới mua thôi nên vẫn chưa có nhiều trò chơi, cậu xem tạm trước nhé."
Nhìn Mễ Lạc có vẻ hứng thú lắm, cậu nhận lấy xong bỏ luôn đũa xuống: "Đây là bộ điều khiển có thể cảm ứng với cơ thể sao? Bật thế nào vậy?"
Hướng Hoành đứng luôn dậy, ngồi sang bên cạnh cậu để hướng dẫn.
Hai người loay hoay một lúc lâu, như kiểu quên luôn việc phải ăn cơm.
Lâm Thuyết ngồi đối diện không nhìn nổi nữa, hắn duỗi tay cướp lấy switch rồi nhét vào trong túi mình: "Ăn xong rồi chơi."
Mễ Lạc bĩu môi với Hướng Hoành, cậu lại cầm đũa lên, vươn đũa sang, gắp luôn miếng sườn ở khay của Lâm Thuyết.
Lâm Thuyết đang không đề phòng, bị cậu cuỗm mất miếng sườn, hắn không cam lòng, lập tức thò đũa sang muốn cướp miếng xúc xích trong khay của cậu.
Mễ Lạc phản ứng cực nhanh, cậu vội vàng ngăn lại.
Đũa của hai người múa may quay cuồng trước mặt Hướng Hoành, cậu ta nhìn mà chóng hết cả mặt.
Rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, Hướng Hoành túm tay cả hai lại: "Có thôi đi không hả? Hai đứa mày mấy tuổi rồi hả?"
Nói xong mới chợt nhớ ra người ngồi cạnh mình là Mễ Lạc, Hướng Hoành vội vàng buông tay, vừa mới được thả ra, Mễ Lạc đã dùng đũa chọc luôn miếng khoai tây trong khay của cậu ta về.
Hướng Hoành không thể tin nổi, cậu ta trợn tròn mắt nhìn Mễ Lạc.
Lâm Thuyết ngồi trước mặt vừa vỗ bàn vừa cười sằng sặc.
Hướng Hoành nhìn đi nhìn lại hai người họ, cậu ta cũng hùng hổ cầm đũa của mình lên.
Tình cảnh bỗng trở nên vô cùng hỗn hoạn.
Từ bé đã được dạy rằng ăn không nói, ngủ không thưa, mười bảy năm qua, Hướng Hoành thực hiện những phép tắc trên bàn ăn cực kỳ nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên cậu ta trải nghiệm hoạt động cướp cơm nguyên thủy như thế này.
Lúc ra khỏi căn tin, Hướng Hoành đưa tay lên che nắng, cậu ta bỗng thấy thỏa mãn một cách khó hiểu.
Chớp mắt đã đến tháng mười hai, trời càng ngày càng tối sớm, thời tiết cũng càng lúc càng lạnh.
Nhưng vì sắp tới kỳ nghỉ Giáng Sinh và Tết dương nên bầu không khí cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Nội dung mỗi lớp ôn thi học sinh giỏi phải học cũng đã được dạy xong rồi, từ giờ đến hết kỳ vẫn còn mấy buổi nữa, chủ yếu là để học sinh tự ngồi làm bài tập.
Đến giai đoạn này, nghe giáo viên giảng bài đã chẳng còn tác dụng mấy.
Từ giờ tới khi nghỉ đông, trường chỉ cử một vài thầy cô chuyên ôn thi vào ngồi trong các phòng học thôi.
Bây giờ, có lớp nào học thì đó chắc chắn là phòng dành riêng cho các học sinh tham gia thi học sinh giỏi.
Lúc Lâm Thuyết vào phòng học, hắn thấy trong lớp có mỗi Mễ Lạc đang mặc áo phao, gục đầu xuống bàn, nhìn cậu có vẻ là đang ngủ.
Hắn đi tới ngồi xuống cạnh Mễ Lạc, đang tính hất mũ cậu lên, kêu cậu đừng ngủ nữa, dậy chơi đi.
Thế nhưng lúc tay Lâm Thuyết chạm tới đầu Mễ Lạc thì hắn lại mềm lòng, hắn chỉ cách một lớp mũ, xoa nhẹ đầu cậu một cái rồi thôi.
Sau đó, Lâm Thuyết ngồi yên ở bên cạnh, vừa ăn bánh mì vừa đọc sách.
Mễ Lạc ngủ một giấc rất ngon, cậu cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi mới có người vỗ vỗ mấy cái, khẽ nói bên tai cậu: "Này này, đừng ngủ nữa, dậy mau, dậy mau, nhìn kìa, tuyết rơi rồi." Giọng nói rất nhỏ, thế nhưng cũng không thể giấu được sự phấn khích.
Mễ Lạc vén mũ ngồi dậy, mắt cậu vẫn hơi nhập nhèm, nhìn quanh phòng học một vòng thấy lớp đã có kha khá người ngồi, giáo viên đang ngồi trên bục giảng đọc sách, cậu ngoảnh sang híp mắt nhìn Lâm Thuyết ngồi cạnh mình.
Lâm Thuyết hơi ngửa về sau cho Mễ Lạc thấy rõ, cậu trông thấy ở bên ngoài cửa sổ có những bông tuyết to như lông vũ đang rơi lả tả, dưới ánh đèn đường vàng vàng, chúng lướt thật nhanh qua khung cửa sổ.
Cậu bất giác mở to mắt.
Mùa đông ở thành phố Đài Phong hầu như không có tuyết, bọn họ lớn từng này rồi vẫn chưa nhìn thấy tuyết rơi lần nào.
Lâm Thuyết vẫn đang phấn khích không thôi, hắn ngồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như thể sẵn sàng nhảy dựng lên bất cứ lúc nào.
Mấy bạn khác trong lớp cũng thi thoảng ngẩng đầu lên ngó ngoài cửa sổ.
Lâm Thuyết kéo kéo tay áo Mễ Lạc, quay sang nhìn cậu, hai mắt hắn sáng lấp lánh: "Hết tiết mình ra ngoài nghịch tuyết đi!"
Mễ Lạc gật gật đầu, cậu cũng kích động không kém.
Vốn định tới giờ giải lao sẽ ra ngoài chơi, nhưng vừa ra chơi là bên ngoài toàn người là người, trước tòa nhà dạy học hỗn loạn kinh khủng.
Hai người đứng trước cửa sổ nhìn một lát, quyết định sau khi tan học đi kiếm chỗ nào chưa có người đụng vào để chơi, với lại hai tiếng nữa chắc tuyết cũng dày hơn xíu.
Cả hai chỉ đành cố gắng làm lơ thế giới băng tuyết chưa từng thấy bên ngoài cửa sổ, quay về làm bài thêm hai tiết nữa, cuối cùng cũng tan học.
Chuông vừa reo, cả hai đã lao luôn đến tòa nhà sinh vật, quả nhiên bên này không có ai hết.
Sau khi hai người phấn khích hò hét một trận mới bắt đầu giẫm đạp tuyết trên mặt đất
Nghịch tuyết ấy, đương nhiên là phải chơi ném tuyết đúng không?
Lâm Thuyết nhớ lại cảnh ném tuyết mình từng thấy trên TV, hắn ngồi xổm xuống bắt đầu nặn tuyết, thế nhưng chưa nặn được mấy cái đã bị Mễ Lạc cầm một nắm to rắc lên đầu.
Lâm Thuyết phản ứng rất nhanh, hắn xoay người lại ôm chân Mễ Lạc, đẩy cậu ngã xuống đất.
Giờ còn nặn gì nữa, hắn tiện tay vớ hai nắm tuyết ném lên người cậu.
Mễ Lạc vùng vẫy trên đất không khác gì khua nước, cậu hất tuyết xung quanh mình lên người hắn, hai người lăn lộn trong đống tuyết, dính thành một cục.
Lâm Thuyết nhận ra quả thực Mễ Lạc chẳng có sức mấy, cậu giãy giụa một tí đã bị hắn ấn vào trong tuyết không nhúc nhích nổi.
Lúc chuẩn bị vạch áo cậu lên để nhét tuyết vào thì Lâm Thuyết chợt nhớ đến vết thương của cậu không biết đã lành chưa.
Nhân lúc Lâm Thuyết do dự, Mễ Lạc vội túm một nắm tuyết nhét vào gáy hắn.
Tuyết lạnh buốt dính vào da tan thành nước lạnh, chảy dọc lưng áo, Lâm Thuyết lạnh rùng cả mình.
Mễ Lạc thừa cơ nghiêng người chạy thoát.
Lâm Thuyết nhanh chóng ôm một đống tuyết đuổi theo, hắn vừa đuổi vừa ném, hai người vừa gào vừa chạy ầm ĩ trước tòa nhà suốt cả buổi.
Nhưng chỉ lát sau, bọn họ không nghịch nổi nữa, tay hai người nắm tuyết từ nãy đến giờ đã lạnh cóng vì không đeo găng tay.
Cả hai đội mũ của áo phao lên, vừa đá tuyết trên mặt đất vừa đi về phía cổng trường, suốt quãng đường cứ phải đưa tay lên trước miệng để hà hơi sưởi ấm.
Tự nhiên Lâm Thuyết nhớ ra: "A, thứ bảy tuần này là sinh nhật của Hướng Hoành, tổ chức ở nhà nó, cậu đến chơi cùng đi."
Mễ Lạc không lên tiếng, có vẻ là đang suy nghĩ.
Lâm Thuyết cũng không giục cậu, hai người đi ra ngoài cổng trường đứng chờ xe Mễ Lạc gọi đến.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi nhưng cũng không lớn như trong giờ tự học buổi tối nữa, những bông tuyết nhỏ bé li ti như một chiếc lưới bạc giăng trước ánh đèn màu cam.
Trên đường đã chẳng còn mấy người, thi thoảng mới có một hai chiếc xe đi ngang qua.
Cả thế giới yên tĩnh bất thường, dường như chỉ còn mỗi hai người họ.
"Được, cậu gửi tôi địa chỉ đi." Cuối cùng Mễ Lạc cũng cân nhắc xong.
Lâm Thuyết nghe vậy mới bật cười, tay hắn đang đặt trong túi áo khoác khẽ búng hai cái, hắn bảo: "Không nhiều người lắm đâu, dù sao thì cậu cũng chỉ biết hai bọn tôi thôi, không cần quan tâm người khác, hai chúng ta vào phòng nó chơi là được.
"Ừm." Mễ Lạc nhìn hắn gật đầu, cục bông tròn xoe trên mũ cũng vì thế mà đung đưa.
Sau khi xe tới, Mễ Lạc lên xe.
Trước khi đóng cửa xe, Lâm Thuyết nói với thêm một câu: "Nói rồi đấy, cậu phải đến nha."
Mễ Lạc gật gật đầu với hắn: "Được được, chắc chắn tôi sẽ tới." Nói xong cậu xua tay bảo hắn mau về nhà đi rồi mới đóng cửa xe lại.
Ngồi trên xe, Mễ Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng dưng cậu hơi buồn cười.
Cậu sợ bị tài xế thấy sẽ rất xấu hổ nên cậu kéo cao khóa áo khoác lên, vùi nửa mặt vào cổ áo.
Ban nãy đùa nghịch có ít tuyết rơi vào trong áo, tuyết tan ra làm áo hơi ẩm, áp vào người lành lạnh, hai tay nghịch tuyết lúc nãy, bây giờ ran rát như bị phỏng, thế nhưng Mễ Lạc không thấy khó chịu chút nào.
Thứ bảy tuần này.
Mễ Lạc tính xem mình còn bao nhiêu tiền, chắc vẫn mua được cho Hướng Hoành một món quà nhỏ, con người Hướng Hoành cũng ổn phết.
Ngoài cửa kính, từng chiếc, từng chiếc đèn đường lùi về phía sau, Mễ Lạc dựa vào cửa xe, cậu thấy mình trên mặt kính đã bất giác cười đến mức hai mắt cong cong.
Sáng thứ bảy, Lâm Thuyết đi ra ngoài mua đồ với Hướng Hoành, sau đó đến nhà Hướng Hoành, giúp cậu ta chuẩn bị trang trí các thứ.
Hai người bận bịu cả một ngày, buổi chiều thỉnh thoảng lại có vài người bạn đến.
Lâm Thuyết tính cả rồi, chờ Mễ Lạc tới thì hắn sẽ đưa Mễ Lạc vào bếp ăn món ngon, phải cắt trước một miếng bánh kem để phần cho cậu, không thì sẽ bị đám người lộn xộn kia cướp hết mất.
Mễ Lạc không thân với những người khác, nhưng nhà Hướng Hoành có một phòng nghe nhìn, hắn có thể đưa Mễ Lạc vào đó xem phim điện ảnh gì đó.
Hướng Hoành vừa bảo với hắn sinh nhật này có người tặng máy PS, Lâm Thuyết thấy Mễ Lạc sẽ hứng thú lắm, nhưng vì cậu chưa chơi bao giờ mà, nên là hắn muốn hành cậu một trận.
Thế nhưng Mễ Lạc không đến.
Hôm ấy Lâm Thuyết nhắn tin, gọi điện cho Mễ Lạc mãi, nhưng cậu không nhận điện thoại cũng chẳng trả lời Wechat, cậu biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Dù Mễ Lạc không tới, Lâm Thuyết vẫn cắt riêng một miếng bánh kem, cất vào trong tủ lạnh cho cậu.
Cả đám người ồn ào chúc mừng sinh nhật Hướng Hoành, Lâm Thuyết không muốn khiến mọi người mất hứng, nhất là Hướng Hoành.
Cả năm mới có một cái sinh nhật, ai không mong bạn mình vui vẻ đâu thế nên hắn luôn cố gắng quẩy.
Suốt buổi tối hôm đó, Lâm Thuyết cười hi hi ha ha nhưng trong lòng lại rối tung rối mù, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
Quá nửa đêm, mọi người đã chơi đủ rồi, có người mệt đi tìm chỗ ngủ, cũng có người về thẳng nhà luôn.
Lâm Thuyết cầm điện thoại, nằm co người trên sofa, hắn ấn mở khóa màn hình hết lần này đến lần khác.
Người đi về cũng đã tiễn về, người ở lại cũng đã sắp xếp chỗ ngủ xong xuôi, Hướng Hoành bước tới, nằm gục xuống sofa: "Năm sau tao không tổ chức nữa, mệt muốn chết."
Lâm Thuyết cười: "Năm ngoái mày cũng bảo vậy."
Trong phòng khách hơi bừa bộn, thế nhưng hai người chẳng muốn nhúc nhích tí nào, cứ nằm yên vậy thôi.
Lúc Lâm Thuyết tưởng Hướng Hoành ngủ mất rồi, hắn bỗng nghe thấy cậu ta hỏi: "Cậu ấy không trả lời tin nhắn à?"
Lâm Thuyết sững người, hắn buông điện thoại xuống: "Ừ."
Hướng Hoành xoay người về phía hắn: "Suốt buổi tối tâm trạng mày không tốt mà cứ nhe răng ra cười, sượng chết đi được."
Lâm Thuyết không lên tiếng, một lát sau hắn mới đứng dậy, đi vào tủ lạnh trong bếp lấy miếng bánh kem được cất cẩn thận kia ra ăn.
Miệng không nếm được vị gì, Lâm Thuyết vừa chọc chọc bánh kem vừa nghĩ, đến thứ hai gặp Mễ Lạc thì chắn chắc chắn sẽ không tha cho cậu, đã bảo như thế rồi mà gọi điện cũng không thèm nghe máy.
Mãi đến thứ hai, Mễ Lạc vẫn không trả lời tin nhắn, Lâm Thuyết tới trường cũng không thấy cậu đâu.
Thậm chí lúc nghỉ giải lao, hắn còn đi qua đi lại trên hành lang mấy vòng, vờ vô tình nhìn vào lớp cậu nhưng chẳng lần nào thấy cậu cả.
Lúc đi ngang qua một góc cầu thang, Lâm Thuyết nghe thấy có người gọi.
"Học sinh giỏi, tìm Mễ Lạc sao?"
Lâm Thuyết liếc thấy mấy đứa khu Nam, hắn không muốn để ý bọn nó nên coi như không nghe thấy, quay lưng đi chuẩn bị xuống lầu.
"Đừng tìm nữa, Mễ Lạc bị ba nó đánh nhập viện rồi, một sớm một chiều không xuất viện nổi đâu."
Lâm Thuyết đang xuống lầu, nghe thấy vậy liền ngừng bước.
Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, vẻ mặt của mấy người đứng trên đó lúc nhìn hắn như đang xem trò vui.
Lâm Thuyết sững sờ, cuối cùng hắn vẫn xoay người hỏi bọn nó một câu: "Bệnh viện nào?"
Mấy tên kia nhìn nhau, có một tên đút hai tay vào túi, lắc la lắc lư đi tới, Lâm Thuyết thấy trên khóe mắt tên này có một vết sẹo.
Tên này dừng lại trước mặt Lâm Thuyết, nhìn Lâm Thuyết với vẻ đánh giá rồi nói nhỏ bên tai hắn: "Đéo nói cho mày."
Lúc Lâm Thuyết gặp lại Mễ Lạc đã là gần hai tuần sau, vào ngay ngày kỳ thi cuối kỳ trước kỳ nghỉ đông.
Sáng đó hắn dậy hơi muộn nên tới trường khá vội.
Lúc đi vào phòng thi, hắn thấy Mễ Lạc đang ngồi ở đây trong, ngay cạnh cửa sổ, cậu xoay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mỗi một bên mặt của cậu thôi.
Lâm Thuyết đứng sững ở đó bị giám thị gọi lại, bảo phòng thi này đủ người rồi, hỏi có phải hắn đi nhầm không.
Từ đầu đến khi hắn mở ba lô, lật sổ ghi chú ra xác nhận lại, chào giám thị rồi đi ra ngoài, Mễ Lạc vẫn không quay ra nhìn hắn lấy một lần.
Thi xong, Mễ Lạc ra khỏi phòng thi, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Thuyết dựa vào lan can trước cửa chờ cậu.
Thấy cậu đi ra, hắn mới đứng thẳng lên nhìn cậu.
Xung quanh toàn là các bạn học sinh vừa thi xong đang đi tới đi lui để xuống lầu.
Mễ Lạc né quá mấy người đang đi tới, cậu bước tới bên cạnh Lâm Thuyết.
Hai người đứng yên bất động, không ai nói gì.
Người trên hành lang dần đi xuống hết, cười cùng các giám thị cũng cầm xấp bài thi được thu cẩn thận rời đi.
Mặt trời giữa trưa chiếu vào kính cửa sổ rồi hắt lại, hành lang trống trải trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng chuyện bập bõm thỉnh thoảng truyền tới.
"Thi sao rồi?" Cuối cùng Lâm Thuyết hỏi.
Mễ Lạc khẽ cười, cậu không ngờ sau khi đứng bao lâu thế mà cuối cùng Lâm Thuyết lại hỏi mỗi một câu như vậy.
"Tôi thấy cũng được, không khó lắm." Mễ Lạc bèn nghiêm túc trả lời.
Bỗng Lâm Thuyết nhớ tới điều gì đó, hắn xoay người nhìn Mễ Lạc: "Cá cược nữa đi, xem điểm ai cao hơn."
Mễ Lạc cũng quay sang nhìn hắn, có vẻ cậu đã đoán ra được: "Cậu muốn cược gì?"
"Nếu như tôi thắng..." Lâm Thuyết nuốt nước bọt, "Thì cậu trả lời tôi một câu."
Mễ Lạc xoay đi, cậu không đáp.
Một lúc lâu sau, khi Lâm Thuyết bắt đầu nghĩ đến việc nếu cậu ấy không đồng ý thì phải làm sao bây giờ thì Mễ Lạc vẫn đang nhìn thẳng về phía trước chợt nói: "Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì." Cậu quay lại mỉm cười với hắn, "Chẳng phải cậu đã đoán ra rồi sao?"
Lâm Thuyết cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, hắn chỉ nhìn Mễ Lạc, không nói được lời nào.
Hắn nhận ra Mễ Lạc đã gầy đi nhiều.
"Đúng như cậu đoán đấy."
Mễ Lạc nói.
_ _ _.