Không biết buổi chiều Mễ Lạc dạy mấy tiết, chắc do cậu mệt quá, với lại vừa ăn no xong nên mới xem được một lát, cậu đã ngủ mất tiêu.
Lâm Thuyết chọt chọt vào má cậu hai cái, thấy cậu không ư hử gì, hắn thoát ra khỏi video game.
Đang tính cất điện thoại đi thì hắn thấy kho ảnh bên cạnh ứng dụng video, do dự mãi, cuối cùng hắn vẫn ấn vào xem thử.
Không ngoài dự đoán, kho ảnh của Mễ Lạc chẳng có mấy tấm, hầu hết là đề bài cậu tiện tay chụp hay đáp án đã giải ra trên giấy nháp, gần đây còn có hai bức nhìn có vẻ là bài tập cậu giao cho học sinh.
Thứ duy nhất có thể coi là ảnh chính là mấy tấm lúc trước cả hai cùng selfie, Mễ Lạc còn lập hẳn một album, tên chỉ có hai chữ "Đẹp trai".
Lâm Thuyết nhìn album mà cứ cười mãi, hắn nghĩ một lát rồi nằm lên giường, nghiêng đầu dựa vào đầu Mễ Lạc, mở camera trước lên.
Vì Mễ Lạc đang nằm sấp nên chỉ chụp được gần nửa khuôn mặt cậu thôi, nhìn mặt cậu lúc ngủ hơi ngốc, Lâm Thuyết giơ điện thoại lên chụp mấy tấm, lúc thì kéo tóc, lúc thì chọt má cậu.
Hắn loay hoay cả buổi, cuối cùng nhét hết ảnh vào album "Đẹp trai".
Sau khi lăn qua lăn lại, Lâm Thuyết đặt di động lên bàn, xuống giường đi tắt đèn.
Hắn giũ cái chăn bị vo thành một cục ra rồi nằm cạnh Mễ Lạc, kéo chăn lên đắp kín cho cả hai.
Hắn chẳng muốn ngủ ở sofa tí nào, hai người chen chúc một tí cũng ấm áp lắm.
Nằm trên giường, Lâm Thuyết cảm thấy lòng mình bình tĩnh lạ thường.
Hắn nhận ra lúc ở cùng Mễ Lạc, mình luôn có thể quên đi những phiền muộn một cách kỳ diệu, Mễ Lạc không chỉ không có khuynh hướng bạo lực như cậu nói, mà cậu còn có thể trấn an lòng người.
Hắn bỗng cảm thấy ba mẹ có nghĩ thế nào về mình thì cũng không còn khó chấp nhận như vậy nữa.
Hắn sẽ không làm những việc ba mẹ bắt hắn làm, hắn cũng chẳng muốn cãi vã với họ nữa.
Nhưng hắn thấy mình có thể ngồi xuống nói chuyện với ba mẹ, không phải hắn không muốn ra nước ngoài, mà hắn sẽ dùng cách của mình để đi.
Cơn buồn ngủ từ từ ập tới, Lâm Thuyết mơ màng nghĩ, ngày mai về nhà mình sẽ nói chuyện nghiêm túc với ba.
Mình có thể làm được.
Trước thềm năm mới, thời gian thường trôi rất nhanh, sau lần Lâm Thuyết tới ngủ lại một đêm, Mễ Lạc luôn bận rộn đi dạy kèm, hai người hẹn đi ăn cơm mãi mà không thành.
Sang tuần sau, Lâm Thuyết phải về quê với ba mẹ để ăn Tết, chỉ đành chờ hắn quay lại rồi hẹn sau.
Mễ Lạc cũng lần lượt đi dạy kèm cho từng học sinh một, chẳng mấy chốc đêm giao thừa đã đến.
Lâm Thuyết với Hướng Hoành đều về quê ăn Tết, Mễ Lạc cảm thấy rất mới lạ, cậu còn bảo lâm Thuyết tới khi đó nhớ chụp ảnh gửi cho cậu xem, rốt cuộc về quê ăn Tết sẽ làm những gì.
Cậu chẳng có quê để về, người thân thích cũng chẳng quen biết mấy.
Những năm trước đón năm mới, trong nhà thường không có ai, bao nhiêu năm qua cậu đều chẳng có khái niệm gì về việc ăn Tết.
Năm nay trong nhà lại càng không có người.
Trước đó hai ngày, Mễ Lạc đi mua ít đồ về tích trữ trong nhà, cậu còn mua thêm đồ ăn vặt, coi như cũng là ăn Tết.
Cậu cứ ở nhà cả ngày, hết chơi game rồi lại làm đề, không khác gì so với ngày bình thường.
Nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt, bên ngoài tí một lại vang lên tiếng pháo hoa, lướt vòng bạn bè thấy mọi người đều đăng ảnh cơm tất niên và những lời chúc mừng năm mới.
Mễ Lạc không có cảm giác gì với việc đón năm mới, chỉ là cậu cảm thấy đây lại là một lần mình bị cách ly thật xa với thế giới xung quanh.
Từ bé đến lớn, cảm giác bị cách ly đeo bám cậu như hình với bóng
Lúc vào tiểu học, các bạn xung quanh không dám chơi với cậu, có lẽ là được nghe về chuyện nhà cậu, cũng có thể là do lúc đấy cậu luôn tiện đường cùng đi học, tan lớp với đám người khu Nam, mấy tên kia thích đi gây sự là chuyện ai ai cũng biết, từ hồi tiểu học đã gây rối khắp nơi.
Không ai dám lại gần cái đám thích gây chuyện này, Mễ Lạc cũng không thích ở cùng bọn nó.
Cậu từng nghe rất nhiều người đánh giá về mình, có bạn học, có thầy cô, có cả người nhà.
Có người bảo cậu thông minh, có người bảo cậu lạnh lùng, có người bảo cậu kiên cường, có người bảo cậu u ám, cũng có người nói cậu dịu dàng.
Thế nhưng trước giờ cậu không biết rốt cuộc mình là người thế nào.
Lúc Mễ Lạc mới vào lớp một, mẹ vẫn đang ở nhà.
Có một lần Mễ Lạc nghe trộm được mẹ gọi điện về cho bà ngoại, mẹ bảo mẹ không muốn sống ở đây nữa.
Sau đó, cậu thấy mẹ lén lút gói hành lý.
Mễ Lạc rất vui, cậu cũng thu dọn mấy hòn sỏi nhỏ không biết nhặt được ở đâu với mỗi một chiếc xe ô tô đồ chơi của mình, để sẵn trong cặp sách, chỉ chờ người nhà bà ngoại đến đón thôi.
Mấy ngày hôm sau, vào buổi sáng thứ bảy, quả nhiên bà ngoại với cậu đã tới, họ giúp mẹ xách hành lý với mấy cái túi ra ngoài, mẹ đeo túi sách đi ra cuối cùng, Mễ Lạc cũng đeo cặp sách của mình lên, đi sát sau lưng mẹ.
Lúc cậu muốn ra khỏi cửa, đột nhiên mẹ xoay người lại ngồi xổm xuống, mẹ xoa xoa đầu cậu: "Mễ Lạc à, con ngoan nhé, ở nhà chờ ba về, mẹ đi ra ngoài một chuyến thôi."
Sau đó mẹ đóng sập cửa vào ngay trước mặt cậu.
Hôm đó Mễ Lạc ôm cặp sách ngồi ở trong nhà từ lúc trời sáng đến khi tối mịt.
Chạng vạng tối, người đàn ông kia trở về, vừa vào nhà ông ta đã đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau đó Mễ Lạc nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ ở trong phòng ngủ truyền ra.
Đó cũng là lần đầu tiên Mễ Lạc bị đánh đến mức phải nhập viện.
Mễ Lạc nghe thấy hàng xóm bàn tán, người nhà bà ngoại cảm thấy cậu là con trai của tên đàn ông kia, lớn lên chắc chắn sẽ không phải hạng người tốt lành gì.
Không phải như thế.
Tại sao bọn họ lại nói như vậy.
Con không phải như thế đâu.
Cậu vẫn nhớ vào lúc mình còn rất nhỏ, cậu được ba mẹ đưa đi chơi.
Có cô chú lạ mặt nào đó khen cậu, bảo thằng bé này rất thông minh, sau này lớn lên chắc chắn sẽ không tầm thường.
Lúc đó tâm trạng của người đàn ông kia rất tốt, với lại cũng đang ở ngoài nữa nên ông ta xoa xoa đầu Mễ Lạc, cúi đầu cười với cậu: "Đúng thế, con trai của tôi đương nhiên là phải có tiền đồ hơn tôi rồi, ha ha."
Mễ Lạc lục lại ký ức của mình hết một lượt, chắc cũng chỉ có mỗi lúc này là người đàn ông kia có chút quan hệ với hai chữ dịu dàng.
Và dù về sau Mễ Lạc phải chịu bao nhiều đòn roi, bao nhiêu ngược đãi thì cậu cũng chưa từng quên một thoáng dịu dàng này.
Sau khi lên cấp hai, Mễ Lạc biết có thể dựa vào điểm thi chuyển cấp để đăng ký trường cấp ba.
Khu Nam chẳng có trường cấp ba nào tốt, giáo viên của Mễ Lạc kiến nghị cậu vào Trung học số 18.
Mễ Lạc tự đi tìm hiểu một chút, cậu nhận ra chỉ cần kết quả học tập đủ tốt, Trung học số 18 sẽ cho thêm phụ cấp, còn được ở ký túc xá của trường miễn phí.
Với Mễ Lạc thì học tập không phải chuyện gì khó khăn, nhưng cậu cũng không vì thế mà xem nhẹ việc thi cấp ba, cậu đã bỏ ra 200% sức lực để chuẩn bị cho việc thi cử.
Sau khi có kết quả, Mễ Lạc nhận được điện thoại của giáo viên phòng tuyển sinh của trường Trung học số 18.
Thành tích của cậu nằm trong top đầu của thành phố, giáo viên phòng tuyển sinh bảo em có điều kiện gì cứ việc nói.
Mễ Lạc siết chặt điện thoại, cậu phấn khích đến mức run cả tay.
Sau khi điền xong nguyện vọng, hầu như ngày nào cậu cũng chạy đến trường một chuyến, xem thông báo trúng tuyển đã gửi tới chưa.
Ông ở phòng thu nhận của trường quen biết cậu, cứ thấy cậu là ông lại cười bảo, thành tích của cháu tốt như thế còn căng thẳng cái gì mà ngày nào cũng tới.
Nhưng đến cuối cùng, Mễ Lạc không nhận được thông báo trúng tuyển của trường Trung học số 18.
Lúc thấy thư báo trúng tuyển của trường Trung học số 1, Mễ Lạc sững sờ không hiểu gì cả.
Cậu cầm thư đi tìm giáo viên chủ nhiệm, hỏi xem có phải đã xảy ra nhầm lẫn gì không.
Giáo viên chủ nhiệm rất kinh ngạc, còn hỏi cậu: Em không biết gì hết sao? Hôm đó sau khi em điền nguyện vọng xong thì ba em tới thay đổi nguyện vọng, ông ấy bao em nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy không muốn đi học cách nhà quá xa.
Tôi còn thấy rất lạ, chẳng phải em luôn muốn tới Trung học số 18 sao? Thế nhưng ba em vẫn khăng khăng là em đã quyết định thế rồi.
Tôi đã định liên hệ với em để hỏi lại, mà ba em lại bảo em ngồi xe tới nhà ông nội chơi rồi nên mới bảo ông ấy đến sửa.
Lúc Mễ Lạc về đến nhà, trời đã tối rồi.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy phẫn nộ, dường như máu trong huyết quản đang sôi trào, sôi đến mức cậu sắp nổ tung.
Cậu cầm thư trúng tuyển ngồi chờ ở sofa, mãi đến nửa đêm, người đàn ông kia mới về nhà.
Mễ Lạc đứng dậy nhìn ông ta chằm chằm: "Ông sửa nguyện vọng của tôi?"
Có vẻ ông ta lại uống say rồi, ông ta duỗi tay cầm thư trúng tuyển trên tay cậu lên nhìn: "Ôi, Trung học số 1 khu Nam, thế này mới đúng chứ.
Thằng ranh con cũng tự tung tự tác phết nhỉ? Nếu không phải giáo viên của mày gọi điện xác nhận thì tao cũng không biết chuyện điền nguyện vọng đâu."
Mễ Lạc nhào tới như điên, cơ thể của trẻ con dù đang phẫn nộ cũng không thể địch lại người trưởng thành, cậu bị người đàn ông kia mượn rượu đánh cho một trận.
Cuối cùng, cả người Mễ Lạc tím bầm nằm sõng soài trên sàn nhà, bên cạnh cậu là chiếc ghế mới bị nện gãy, người đàn ông kia đá đá vào đầu cậu.
"Đừng tưởng tao không biết mày đang toan tính cái gì.
Mày đòi vào Trung học số 18 sao? Thành thật ở yên chỗ này cho tao."
Mễ Lạc không nhớ lần đó cậu đã khóc bao lâu.
Cậu cứ tưởng rằng mình đã quen rồi, từ lâu đã không thể khóc được nữa.
Lên cấp ba, thành tích của Mễ Lạc khiến toàn bộ giáo viên của trường Trung học số 18 chấn động.
Các thầy cô đều không hiểu nổi sao học sinh như cậu lại học ở đây, sau đó được nghe kể về tình huống trong nhà cậu, các thầy cô chỉ biết lắc đầu bất lực.
Dù là thi cái gì, Mễ Lạc luôn được điểm cao nhất, lúc nào cậu cũng cách người xếp hạng 2 mấy chục điểm.
Trên phiếu điểm thi giữa kỳ, tên của Mễ Lạc đứng ngay vị trí thứ nhất, toát ra cảm giác cô độc nhưng cũng quật cường.
Thầy cô trong trường rất thích cậu, nhất là giáo viên Vật lý, hình như cậu đã thổi bùng lên nhiệt huyết dạy học của thầy.
Thầy suốt ngày kéo cậu lại hỏi dạo này thế nào, thi thoảng lại nhét cho cậu mấy tờ đề.
Đến học kỳ II, lúc trong trường truyền ra tin sắp sáp nhập với Trung học số 18, giáo viên chủ nhiệm của Mễ Lạc còn đi nói chuyện với riêng cậu, cô bảo cơ hội này sinh ra là để cho em, em ổn định lại tâm lý, thi cuối kỳ phải giành lấy cơ hội, tranh thủ vào lớp tốt nhất.
Nếu Mễ Lạc bảo cậu không vui thì là giả, thế nhưng cậu đã thất vọng quá nhiều lần rồi, mỗi lần lại càng khiến cậu đau khổ hơn, cậu không dám ôm bất cứ kỳ vọng nào nữa, chỉ âm thầm cắn răng học tập thôi.
Một tuần trước ngày thi cuối kỳ, lúc về nhà, cậu thấy trong nhà lại bày một bàn mạt chược, vừa mở cửa ra, mùi thuốc lá xen lẫn mùi rượu đã phả thẳng vào mặt cậu.
Mễ Lạc nín thở đi thẳng vào phòng mình, thế nhưng đi được nửa đường thì cậu bị túm lại.
"Lạc Lạc, các chú nhờ mày giúp đỡ lần thi cuối kỳ này, ở đây có mấy số điện thoại, mày lưu lại đi, đến lúc đó vào nhà vệ sinh chuyền đáp án."
Dù đã hiểu quá rõ nhân cách thối nát của người trước mặt rồi nhưng khi ấy, Mễ Lạc vẫn không dám tin vào tai mình.
"Ông bảo tôi làm gì?"
"Chuyền đáp án, vẻ mặt mày kiểu gì đấy, toàn là bạn bè chơi với mày từ bé đến giờ, giúp đỡ một tí thì có làm sao?"
Giọng Mễ Lạc cứng ngắc: "Không thể được."
Tên đàn ông kia tiện tay ném một nắm mạt chược lên người cậu: "Không thể được? Tao hỏi mày làm hay không làm à? Ông đã nhận tiền rồi, mày không làm cũng phải làm."
Dù đã trải biết bao lần, mỗi khi có thứ gì đó vung về phía mình là Mễ Lạc lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Cuối cùng, khi mấy quân mạt chược được bạn của tên đàn ông kia nhặt lên thì Mễ Lạc mới từ từ đứng dậy.
Cậu nghe thấy ông ta nói: "Mày xem rồi tự mà làm, nếu dám gây phiền phức cho tao..." Ông ta quay sang cười với cậu, lộ ra hàm răng bị khói thuốc ám thành màu vàng, "Mày biết hậu quả rồi đấy."
Ngày thi cuối kỳ, lúc Mễ Lạc đứng trong nhà vệ sinh, cậu cảm thấy bản thân mình chắc cũng sắp rữa nát ở đây mất rồi.
Kể cả cậu vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát ra nổi.
Kể cả cậu có hi vọng bao nhiêu lần thì cuối cùng cậu cũng chỉ nhận lại được từng đó lần thất vọng.
Về sau, vì kế hoạch cậu bày ra nên sự việc này không bị phát hiện, nhưng ngày Mễ Lạc thực sự đến Trung học số 18, ngôi trường cậu đã khao khát bao lâu nay thì cậu cảm thấy cảm xúc của mình đã thay đổi.
Cậu đứng trên bục phát biểu của lễ khai giảng, nghe thấy giọng nói của mình vang lên chỉ cảm thấy nực cười.
Trông những học sinh của trường Trung học số ngồi bên dưới quá hồn nhiên và trong sáng
Bọn họ đều là học sinh tốt thực sự.
Còn cậu thì mãi mãi không thể trở thành một thành viên trong đó.
Mễ Lạc không bật đèn, cậu đi tới trước cửa sổ của ban công, nhìn ra bên ngoài.
Sắp mười hai giờ, bên ngoài liên tục vang lên tiếng bắn pháo hoa, phòng cũ cách âm không được tốt, nghe được cả tiếng tivi nhà hàng xóm đang bật tiết mục cuối năm, nghe thấy tiếng đánh mạt chược và cả tiếng đứa bé ở tầng dưới đang chạy qua chạy lại.
Mễ Lạc không đóng tiền truyền hình nên cũng không xem được tiết mục cuối năm.
Cả thế giới đang xum vầy, chỉ có mình cậu đứng trước ban công, sau lưng là căn nhà tối tăm trống trải, trước mặt là pháo hoa rực rỡ và ánh đèn của vạn nhà.
Mễ Lạc nghĩ, chắc cậu chỉ có thể như vậy thôi.
Một mình đứng ngoài thế giới, mãi mãi không hòa hợp được với xung quanh.
Cậu không biết định nghĩa chính xác của cùng loài là gì, chỉ là cậu nhận ra mình luôn là một kẻ khác loài.
Nhưng dù có là kẻ khác loài thì cũng phải có người cùng loài chứ?
Điện thoại trên bệ cửa sổ rung rung, lúc cầm lên, Mễ Lạc thấy hiện tại là 12 giờ tròn.
"Alo alo alo! Mễ Lạc, cậu có nghe thấy không?? Bên chỗ tôi hơi ồn...!Mễ Lạc? Chúc mừng năm mới! Năm mới vui vẻ nha!!!"
Giọng của Lâm Thuyết xen lẫn trong tiếng người huyên náo và tiếng pháo nổ đùng đoàng, dù không nghe rõ lắm nhưng hắn vẫn gào bất chấp: "Chúc cậu sang năm mới tiếp tục cao lên! Thi cử thật tốt! Luôn luôn vui vẻ!! Chờ tôi về sẽ mời cậu đi ăn! Sắp qua 12 giờ rồi, mau lên, mau lên, nói chúc mừng năm mới với tôi đi!"
Năm mới đến rồi, pháo hoa bung nở trước mắt, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Mễ Lạc đứng trước khung cửa sổ, một tay cậu che mắt, tay còn lại cầm điện thoại, cậu sụt sịt mũi: "Năm mới vui vẻ nhé."
_ _ _.